Q1 - Chương: 261 Thiếu người thiếu tiền, khởi đầu gian nan. (6)
Bấm còi liền mấy cái rốt cuộc cũng gọi được La Sách ra ngoài, thằng này đi đứng oai phong, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, sơ mi trắng tinh, cà vạt tiêu sái, quần âu thẳng tắp, giày da bóng lộn, trông rất giống người đàng hoàng.
La Sách vẫy tay gọi: “Vào trong ngồi đi, ngoài nóng lắm.”
“Thôi, lại làm phiền mày cùng các em gái thảo luận lý tưởng nhân sinh.” Soái Lãng đẩy cửa xuống xe, nhưng không định vào, trong công ty có hai cô gái trang phục công sở, một cao một thấp, dung mạo tầm trung không đủ thu hút y vào: “Tia trúng em nào rồi?”
“Nói gì thế? Đừng dùng ánh mắt dâm tà của mày nhìn thế giới thuần khiết, bao gồm anh La đây, bọn tao là ông chủ và nhân viên vô cùng thuần khiết, quan hệ cấp trên cấp dưới đàng hoàng.”
“Đúng rồi, thì có ai báo bọn mày không phải quan hệ trên dưới đâu, mày trên bọn họ dưới.”
“Mẹ nó... Mày nghĩ về anh tồi tệ vậy sao, với hình tượng của anh đây cần gì làm thế? Có phải mày đói khát quá không, anh giới thiệu cho mày một em...” La Sách chỉ em gái định giời thiệu cho Soái Lãng.
Thằng này nói khiếp lắm, ba hoa với hắn thì có cả ngày không làm nổi việc gì, Soái Lãng vội chặn họng: “Thôi thôi, tao không có hứng, có hứng cũng không có điều kiện kinh tế, nói đi, chuyện kia của to sao rồi.”
“À, mày nói chuyện đồ uống...”
“Bớt vờ vịt đi, Trình Quải còn hứa mỗi ngày bán hộ tao 50 két kia kìa, nếu mày bán ít hơn số đó, đừng trách tao kéo cả xe đổ vào công ty mày.”
“Mày làm ăn hay tống tiền?”
“Sao cũng được, không dựa vào anh em gì còn dựa vào ai nữa? Đừng lải nhải, nghĩ cách cho tao đi, chỉ cần lượng tiêu thụ tốt, không thiếu lợi ích cho mày đâu.”
“Tao biết thế... Cơ mà...” La Sách xem chừng khó xử lắm, vỗ trán như thể đã hết lòng hết sức rồi, nhưng lời nói ra là một phen lải nhải: “.... Soái Lãng, không phải anh đây nói mày chứ, nhưng mày sống càng ngày càng đi xuống là sao? Vụ làm ăn này đáng ra không thể nhận, bây giờ thị trường giải khát thế nào, mày không rõ à?”
“Đêm qua tao tính sơ sơ thôi, Trung Châu có 7 đại lý lớn đứng đầu là Phi Bằng đã hoạt động từ mười năm trước, muộn nhất cũng được năm năm rồi, còn chưa kết đại lý mới nổi, tính không xuể... Bảy đại lý này khống chế các kênh tiêu thụ, cứ tầng tầng lớp lớp chia ra thành đại lý nhỏ, cửa hàng, điểm bán lẻ.... Tạo thành mạng lưới tiêu thụ dày đặc. Đặc biệt là mùa hè, là mùa tiêu thụ, người tham gia vào ngành này cả vạn... Thương hiệu có hàng trăm tương hiệu lớn từ nước ngoài cho tới trong nước...”
Soái Lãng cắt lời: “ Đừng lải nhải, rốt cuộc mày muốn nói gì? Tao năm nào chả bán nước giải khát, còn cần mày dạy bảo à?”
“Mày muốn nói ngắn gọn chứ gì, thế thì tao nói ngắn gọn cho mày nghe, chuyện mày làm không khác gì bà già đi làm gái.” La Sách định nghĩa trực tiếp.
“Ngắn gọn.” Soái Lãng bực mình.
“Đếch ai thèm.” Lần này La Sách đúng là ngắn gọn thật.
“Mẹ mày chứ, mày muốn ăn đòn đúng không, tao mời mày ăn, lại bỏ công sức đi từ bao xa tới đây để nghe mày kích thích tao à?” Soái Lãng sắn tay áo lên, mặc dù thấp hơn ngót chục phân, nhưng mà ai mạnh ai yếu quá rõ ràng, chấp hai thằng như La Sách, y vẫn đập ngon lành.
La Sách cười hì hì, giữ tay Soái Lãng: “Đừng vội, mày nghe anh nói hết nào, nói khó nghe một chút, nhưng mà mày bán không đúng đường... Muốn bán cũng được thôi, nhưng nhà sản xuất ít nhất phải đầu tư quảng cáo, có tí tên tuổi chứ, nếu không người ta không coi là hàng giả đã là may rồi, mày thấy anh nói đúng không?”
Soái Lãng nghe có chút nhụt chí, ngay cả người ngoài nghề như La Sách cũng nhìn ra rồi thì không thể sai được, đám anh em của y lăn lộn ngoài đời còn sớm hơn y, tuy chẳng phải có tài năng xuất chúng gì, nhưng thuộc hạng lọc lõi tinh đời cả, nói khó thì thực sự là khó thật.
Mình nghĩ hơi đơn giản rồi, vốn tưởng rằng dựa vào ga tàu với đám anh em chia ra ở các nghề, ít nhất cũng tiêu thụ được một phần, ít nhất không kém hơn đi làm công cho người ta. Giờ nhận ra, đứng sau làm quân sư đầu chó thì dễ, đứng ra để đứng mũi chịu sào không đơn giản.
Hôm qua còn mừng thầm vì vớ được vụ làm ăn ngon lành, nhưng giờ mới biết là thứ gân gà, bỏ thì thương vương thì tội.
Gặp khó rồi, Soái Lãng thành khẩn thỉnh giáo: “Đúng, nói đúng lắm, tao cũng biết không dễ dàng, nhưng mà cơ hội có được hàng với giá đại lý, hơn nữa chẳng phải đầu tư gì, không đầu tư thì không lo sợ lỗ, không lỗ là bất bại... Đã bất bại thì còn sợ gì? Tao muốn nghĩ cách làm vụ đại thắng, mấy anh em cùng phát tài, chẳng lẽ sai sao?”
“Anh không nói mày sai, suy nghĩ thì đúng, nhưng hàng của mày không đúng... Thị trường được mở sẵn, thương hiệu được quảng cáo, mày bám vào mấy thương hiệu lớn mà kiếm ăn, cần gì chứ? Tốn công mà chẳng lợi gì... Mày bán hàng giả hàng nhái chuyên nghiệp lắm mà, làm một vụ sau đổi nơi khác làm vụ nữa, ai làm gì được mày?” La Sách khuyên nhủ.
“Cút đi, đừng nhắc chuyện hàng giả nữa, mày đúng là hết thuốc chữa rồi, bỏ đi, tao tự nghĩ cách.” Soái Lãng thất vọng vẫy tay coi như chào hỏi quay về xe.
Đoán chừng nhờ tình nghĩa anh em còn sót lại đôi chút, La Sách không đành lòng kéo Soái Lãng lại: “Không phải không giúp mày đâu, tao thực sự nghĩ cách rồi, quen biết hướng dẫn viên du lịch không ít, hắc bạch đạo đều có, vốn định thông qua họ tiếp thị cho nhà hàng, khách sạn hay xe du lịch, không ngờ người ta nghe thấy là thương hiệu chưa nghe thấy bao giờ, chẳng ai trả lời cả.”
“Nói thế khác gì phun rắm, nếu hàng thương hiệu lớn bọn họ có mơ mà ăn được phần trăm, xì..” Soái Lãng bỏ lại một câu rồi hậm hực lên xe, làm La Sách đứng đó cũng không được, đi cũng không xong, không ngờ Soái Lãng lên xe rồi lại trầm tư đi xuống, nhìn La Sách từ trên xuống dưới: “Tìm hướng dẫn viên du lịch là chuẩn đấy...”
“Hay là thế này để hướng dẫn viên tiến cử cho nhà hàng khách sạn được đặt trước, dù sao hiện giờ bọn mày tổ chức du lịch 0 đồng gì đó toàn là lừa người, đã quản cả ăn ở rồi, thêm vào cung cấp đồ uống độc quyền không phải có thêm điểm nhấn à? Khách đi đâu ăn uống gì đều là hướng dẫn viên quyết, nhà hàng nào muốn khách tới đều phải lại quả cho hướng dẫn viên, nếu hướng dẫn viên nói, muốn tôi đưa khách tới thì phải bán Ác Nhĩ Mã, nói xem nhà hàng có từ chối không?”
“Gật đầu ngay, sao phải từ chối...” La Sách rất tán đồng cách này, hướng dẫn viên chắc chắn là con đường tiêu thụ tốt, dù là nhà hàng hẻo lánh nhất, chỉ cần gắn cái mác điểm du lịch vào là kéo được không ít khách tới, tiếp thị ít đồ uống không khó, tuy lợi nhuận ít, có điều mỗi ngày bao nhiêu cái miệng ăn, tổng số vẫn khả quan: “Được đấy, nhưng trước tiên mày phải làm sao để Ác Nhĩ Mã có chút danh tiếng mới được, nhà sản xuất phải quảng cáo, hoặc mày tới địa phương nào đó bán tháo một số, để người ta biết tới, chỉ cần có chút danh tiếng thôi, anh sẽ đẩy đi được cho mày.”
“Được, quyết định thế, đợi tin của tao...” Soái Lãng không nói nữa nhảy lên xe từ chối cả lời mời cơm trưa của La Sách.
La Sách nhìn theo cái xe hàng rời đi giữa buổi trưa nắng như đổ lửa chép miệng: “Cái thằng, làm gì cũng bạt mạng như thế...”
........................................................
Mọi người thấy nhiều thứ quen thuộc không, lừa đảo điện thoại, du lịch 0 đồng:V nước Lào cũng giống nước ta há.