Q1 - Chương: 262 Thiếu người thiếu tiền, khởi đầu gian nan. (7)
Cố Thanh Trì nghiêng đầu, nhìn qua ô cửa sổ, xung quanh là thôn xóm ở ngoài ô, có vài phần quen thuộc, nơi này mấy năm trước là nơi tụ tập của dân làm giả linh kiện xe hơi, từng tấp nập một thời.
“Chắc là ở nơi này.” Hoàng Hiểu giảm tốc độ nhìn ngó bốn phía, hôm nay đi khá nhiều nơi, vì đã biết quan hệ xung quanh Soái Lãng, thầy cha chuyên môn tới trung tâm máy vi tính Thanh Long, biết nơi Soái Lãng bán nước giải khát, men theo chỉ dẫn tìm tới nơi, đúng là xa, sắp rời khỏi thành phố: “Ồ chỗ kia... Lại còn treo biển nữa.”
“A, điểm tiểu thụ, không phải điểm tàng trữ...” Cố Thanh Trì cười sảng khoái, bảo Hoàng Hiểu lái xe tới gần, nhàn nhã xuống xe, đứng đó nhìn một chàng trai mặc áo ba lỗ đang cầm búa đóng tấm biển "Điểm tiêu thụ Ác Nhĩ Mã Trung Châu" lên cánh cổng lớn, một người khác cầm thùng sơn đang sơn lại cánh cổng rỉ sét, sắp xong rồi.
Thấy có ông già đi tới, một chàng trai hỏi: “Cụ tìm ai ạ?”
Rất khách khí, không phải chỉ vì tuổi tác của ông, mà vì ông già hàng mi dài, trắng như tuyết, dáng vẻ vừa hiền từ lại như thế ngoại cao nhân, vô hình trung khiến người ta tôn kính.
Cố Thanh Trì mỉm cười: “À không có gì, chỉ xem sản phẩm chỗ các cậu ra sao thôi.”
“Ông chủ... À, chú Bì, có khách hàng tới xem sản phẩm của chúng ta.” Chàng trai sơn cửa lớn tiếng gọi.
“Tới đây, tới đây...” Lão Bì khoác cái áo cộc tay trên vai từ trong kho hàng chui ra, vừa nhìn một cái ngẩn người, ông cụ này còn hiền từ hơn cha mẹ, chỉ là vị khách này già quá rồi, song vẫn đi nhanh tới hàn huyên mời vào kho.
Gọi là điểm tiêu thụ, chẳng qua là ba cái kho, đây là cách làm quen thuộc của người làm ăn nhỏ, tiết kiệm tối đa chi phí. Khó coi thì khó coi thật, nhưng mà giảm được nhiều chi phí.
Ngồi xuống một cái, Lão Bì khách khí đưa danh thiếp ra: “Tôi là Bì Định Phương, người Tế Nguyên, Ác Nhĩ Mã vốn là sản phẩm bản địa Tế Nguyên, hiện giờ đã làm được sáu loại lớn hơn mười loại sản phẩm.”
“Bác xem đi, thiết kế độc đáo, chai hình lục lăng rất đẳng cấp, khẩu vị thuần thiên nhiên không cho thêm hóa chất... Đúng là lựa chọn nhà nhà nên có, thăm bạn nên mua... Bác thử đi, đây là loại ngon nhất, nước quả tổng hợp …”
Cố Thanh Trì mỉm cười không nói, từ địa điểm, từ nhân viên từ bộ dạng phong trần khuôn mặt lo âu của ông chủ trông như đội trưởng đội sản xuất là đã nhìn ra sản phẩm này tốt thế nào rồi, dù vậy ông vẫn cầm cốc nước quả lên thử một chút: “Ừ, cũng được.”
“Bác quá khen, quá khen rồi... Con người tôi thật thà lắm, có sao là nói vậy thôi, chẳng biết quảng cáo tiếp thị gì cả. Nói thẳng ra đây là sản phẩm của nhà máy nhỏ, nhưng nguyên vật liệu rất chú trọng, so với nhà máy lớn thêm hóa chất này nọ tốt hơn một chút...” Lão Bì thấy người ta văn nhã thì cũng không dám nói mấy câu ba hoa một tấc lên trời, có sao nói vậy, kỳ thực đây là nguyên nhân hắn bán sản phẩm này, giờ đâu đâu cũng chú trọng bảo vệ môi trường, thuần thiên nhiên, đáng thương thứ thuần thiên nhiên thật thì chất ở đây không ai biết.
Chỉ liếc mắt vài lượt là Cố Thanh Trì thấy đủ nhiều rồi, cười nói: “E là bán không tốt hả? Đồ tốt cũng có lúc vàng vùi trong cát, ngọc bích phủ bụi, xem ra anh Bì đang gặp khó vì chuyện này.”
“A, thì ra bác là cao nhân, thất lễ, thất lễ quá...” Bì Định Phương đứng lên chắp tay vái một cái, Cố Thanh Trì cười vẫn vẫy tay bảo hắn ngồi xuống, hắn là người lăn lộn giang hồ lâu năm, nhìn sự bất phàm của ông già, cẩn thận hỏi: “Dám hỏi quý tính đại danh của bác, phát tài ở đâu?”
“Bỏ quý tính, họ Cố, tên Thanh Trì, phát tài thì không dám, tôi đã nghĩ hưu rồi.”
“Vậy hôm nay bác tới đây là do có hứng thú với sản phẩm của chúng tôi?”
“Có một chút, thứ này muốn bán được cũng không khó, nhưng phải đầu tư, lên báo chí ĐTH, rồi tổ chức vài hoạt đồng khuyến mãi lớn là có tiếng rồi. Nếu dùng người thỏa đáng, lập kênh tiêu thụ, hai ba năm là có chút danh tiếng, khi đó ngồi hưởng thành quả... Tôi chúc ông chủ Bì phát tài trước.” Cố Thanh Trì cười khà khà nói.
Nói cũng có lý, nhưng mà Lão Bì nghe chỉ thấy đắng miệng, chắp tay đáp lễ: “Bác ạ, phát tài thì tôi chẳng dám nghĩ, có miếng cơm nuôi gia đình là đủ... Cách bác nói ai cũng biết, nhưng mới khởi đầu lấy đầu ra tiền mà quảng cáo khắp nơi?”
“Không giấu gì bác, đồ của tôi đúng là đồ tốt, nếu không tôi cũng chả làm, nhưng nhà máy là nhà máy thị trấn, tổng cộng hùn vốn được hơn 200 vạn, mà giờ quảng cáo trên truyền hình thì tính bằng giây, mỗi giây là mười mấy vạn, mới chỉ là ĐTH tỉnh thôi. Nhà máy không dám đầu tư... Chỉ đành thế này...”
Nói rồi rút ngăn kéo ra một tờ quảng cáo, giống loại mà tiếp thị hay phát cho người ta ở dọc đường ấy.
Cố Thanh Trì cầm xem: “Nếu như có người giúp các anh thì không phải là không được, đây là cái thời đại cầm tiền đi kiếm tiền, muốn kiếm tiền phải biết tiêu tiền trước, không tiền không được. Phải rồi tôi nghe nói chỗ anh có người họ Soái?”
“Vâng, có một người như thế, dân bản địa.”
“Chàng trai đó thế nào?”
“Không tệ, tôi đang trông cậy vào cậu ta.. Í, bác hỏi làm gì, bác quen à?”
“Đúng, quen! Nói không chừng tôi có thể giúp cậu ta tiêu thụ một hai vạn két không phải là chuyện khó.”
“Á... Bác chờ chút ạ.” Mắt Lão Bì suýt lồi cả ra, luống cuống rút di động, chỉ sợ cơ hội này trôi đi mất.
Cố thanh Trì đứng dậy: “Không vội, không vội, hôm nay tôi chỉ đi ngang qua, anh đánh tiếng với cậu ta là được, nếu gặp khó cứ tìm tôi, không cần biết còn bao nhiêu, tôi bao hết.”
“Vâng, vâng, vâng...” Lão Bì không ngờ hồ đồ thế nào mà lại gặp được quý nhân, len lén nhìn chiếc Audi đỏ chót đổ ngoài cổng, không dám không tin, gật đầu như gà mổ thóc. Tỉnh ra thì người ta đi tới cửa kho, Lão Bì vỗ trán, thất lễ rồi, vội vàng chạy theo, tiễn ông cụ lên tận xe.
Cố Thanh Trì không nói thêm gì nữa, một câu kia là đủ rồi, so morphine còn khiến người ta yên tâm hơn.
Xe vừa đi một cái, Lão Bì nắm tay đấm lung tung, nhảy cẫng lên như đứa trẻ, âu sầu trên mặt tan biến hết, cười méo mồm, bảo sao Soái Lãng dám mạnh miệng, té ra là quen quý nhân như thế.
“Thầy cha, thằng nhãi đó định làm cái gì thế, làm gì không làm lại đi bán nước giải khát.” Xe vừa đi, Hoàng Hiểu tùy ý hỏi.
“Kiếm tiền thôi mà, cũng giống như chúng ta vậy.”
“Cái nghề này kiếm tiền lắm ạ?”
“Đương nhiên, có điều bọn họ e rằng không kiếm được tiền đâu, ha ha ha...” Cố Thanh Trì cười lắc đầu.
“Sao vậy thầy cha?” Hoàng Hiểu hỏi, nghe Cố Thanh Trì kể lại chuyện xảy ra bên trong, thấy ông có vẻ hứng thú lắm, ngạc nhiên: “Thầy cha định giúp y sao? Chúng ta có làm qua chuyện này đâu, anh Khấu bán thủy sản, anh Phùng bán mộ, đâu dính dáng gì tới đồ uống? Với lại thằng nhãi đó ngang thế, con nhìn nó ngứa mắt lắm, thầy cha đừng giúp, nó có xin cũng đừng giúp.”
“Soái Lãng là đứa chết đói cũng không cầu xin ai, không quỳ gối với ai, không phải là cậu ta cầu xin tôi, mà tôi cầu xin cậu ta, chắc gì cậu ta đã cho giúp... Với lại tôi cũng không định giúp cậu ta, tôi muốn xem cậu ta có thể thảm tới mức nào, hay là dùng thứ hàng bán ế này kiếm một mẻ.” Cố Thanh Trì đúng là hứng thú rất cao, nếu là bản thân, dù bất đắc dĩ lắm cũng không lựa chọn sản phẩm của nhà máy nhỏ như thế, vậy mà Soái Lãng lại làm, vậy tiếp theo đây có chuyện gì, ông rất chờ mong: “Còn cậu nữa, người của chúng ta bên Đại Nguyên đã bị bắt hết chưa?”
Hoàng Hiểu hoảng hồn, thiếu chút nữa lạc tay lái, lắp ba lắp bắp: “Thầy, thầy cha …”
“Không sao, chuyện này tôi lường trước cả rồi.” Cố Thành Trì mỉm cười.
Chuyện này sắp thành tâm bệnh của Hoàng Hiểu rồi, giờ thầy cha đã biết, hắn không che giấu nữa, nổi giận: “Thầy cha, rõ ràng bọn chúng cố tình, chỉ bắt người mà không làm gì hết, riêng tiền chuộc người đã mất mấy vạn … bọn khốn đó còn lưu manh hơn cả lưu manh.”
“Tôi sợ họ không lưu manh ấy chứ, rút người về hết đi, không cần tìm hiểu nữa, để lại phong thủy sư là được, bảo hắn quanh quẩn ở Đại Nguyên kiếm tiền, không cần về, tiền ăn ở tôi bao.” Cố Thanh Trì dặn.
“Vâng!” Hoàng Hiểu thở phào, chuyện này làm hắn mất ăn mất ngủ cả tuần rồi, chỉ mong chết sớm siêu sinh sớm thôi.