Q1 - Chương: 263 Liễu ám hoa minh, tia sáng cuối đường. (1)
Buổi trưa Soái Lãng ăn cơm hộp, nơi ăn cơm là ở trong xe, bán đồ uống cũng không phải là không có lợi gì, ít nhất là nếu khát ở thùng hàng phía sau có cả đống đồ uống để chọn.
Tiểu Bì bê lên mấy chai, song Soái Lãng không muốn ăn uống gì, vơ bừa cơm vào miệng cho có, rồi lại bảo Tiểu Bì lái xe tới công ty taxi tìm Lão Hoàng.
Năm xưa Trình Quải, La Sách, Đại Ngưu, Lão Hoàng cộng thêm Soái Lãng nữa là 5 thằng nhóc phá hoại nổi tiếng trong khu tập thể đường sắt, học hành thì chả đứa nào ra làm sao, nghịch ngợm không ai bằng.
Nói ra Soái Lãng vào Đh Trung Châu coi như có tương lai tiền đồ nhất, nhưng tốt nghiệp xong thành kém cỏi nhất. Đại Ngưu thành lão đại trong đám công nhân vận chuyển ga tàu, La Sách mở công ty riêng, Trình Quải ở ngành bán sách lậu xem như có được vùng trời của mình. Cho dù là Lão Hoàng nhát gan nhất, năm xưa cả đám đi ăn trộm cũng chỉ dám đứng canh gác cũng là đội trưởng đội đội xe taxi rồi, mua một cái Santana chạy thuê, vài năm kiếm luôn về tiền xe, giờ xe cho người khác thuê thu tiền.
Đôi khi người ta sống không thắng nổi vận mệnh, câu này có chút lý, khi ấy người trong khu tập thể đỗ vào đại học không ít, có điều tốt nghiệp ngồi nhà không kiếm được việc chiếm phân ngạch lớn, ngược lại cái đám suýt chút nữa cao trung cũng không học xong thì sống khỏe phây phây.
Nếu để đám phá làng phá xóm năm xưa nói, chúng sẽ nói là đáng lẽ không nên đi học, tiền học ném vào động không đáy trường học chưa nói, lại còn lỡ cơ hội kiếm tiền, bây giờ dở dở dang dang cao không với tới thấp xuống không nổi, thực sự kiến người ta một lời khó nói hết.
Thôi, không nói nữa, tổn thương lắm.
Khi Soái Lãng tới công ty taxi vừa vặn gặp Lão Hoàng bàn giao xe, tổn thương càng sâu thêm vài phần.
Vì sao thế? Cái tên đó đang ôm eo một em gái yểu điệu, xem ra định đi đâu đó, thấy Soái Lãng nói qua loa vài câu, tình huống cơ bản giống La Sách nói, thực sự không có danh tiếng gì cả, khó giới thiệu cho người ta lắm. Có điều Lão Hoàng cũng có cách, nếu dán quảng cáo lên xe taxi thì cũng làm được ...
Hắn nói rất gấp, em gái kia thúc giục mãi, đại khái nhìn Soái Lãng ăn mặc xoàng xĩnh nên cũng xem thường, chẳng lịch sự gì, đòi đi dạo phố mua sắm.
Soái Lãng không muốn phá hoại chuyện tốt của người khác, dù lòng không thoải mái cũng đành thôi
Thế là một ngày cơ bản kết thúc như thế, trên đường quay về Soái Lãng chẳng nói chẳng rằng, đi qua sạp báo mua bản đồ thành phố Trung Châu, cắm đầu vào xem không nói gì. Không ngờ xem bản đồ lại rất có cảm giác, đường phố, ngõ ngách, tiểu khu, mấy năm qua thành phố mở rộng gấp đôi, không ngờ nơi mình đã đi qua rất nhiều, con phố nào có trung tâm thương mại, đường nào có bệnh viện, có trường học, có chợ bán buôn ... Y còn nhớ rõ hơn cả bản đồ.
Đúng là nhớ rõ lắm, đem đối chiếu với ấn tượng trong lòng, sau đó viết lên đó, tìm kiếm chỗ đột phá, trước đó bán đồ uống hàng nhái rất dễ dàng, bỏ hàng cho quán giải khát, quán cơm, người ta đều biết cả, vì ham rẻ nên để lẫn lộn vào bán.
Bán hàng giả hàng nhái thì thuần thục lắm, còn bán hàng thật, Soái Lãng càng bán càng xoay xở vất vả.
Sở dĩ nhận vụ làm ăn này từ Lão Bì, từ đáy lòng mà nói y không muốn bán hàng giả hàng nhái, thấp thỏm sợ bị bắt, rồi lương tâm không thoải mái chưa nói, hơn nữa chẳng thể làm lâu dài.
Nếu nắm quyền đại lý một thương hiệu nào đó trong tay, rồi lập nên kênh tiêu thụ, tiêu thứ tiền đó mới thoải mái thanh thản, người ta hỏi làm gì còn dám trả lời.
Có điều giờ xem ra mộng tưởng mỹ hảo, thực tế gian nan, khó ở chỗ, trừ ga tàu ra thì chỗ khác không chen chân được.
Khó thật! Soái Lãng vẫn nhìn bản đồ, đánh dấu những nơi mình đã đi qua, quảng trường, nhà hàng, tiểu khu, bệnh viện, trường học ... Xem đi xem lại, cả Trung Châu lớn như thế không có chỗ nào cho mình chen vào.
Như La Sách đã nói, 7 đại lý lớn và hơn trăm nhà bán buôn thêm vào thị trường đầu cuối tạo thành một mạng lưới tiêu thụ kín mít, muốn có một phần trong đó, trừ khi không tiếc tiền đầu tư quảng cáo, không tiếc nhân lực vật lực đổ bộ. Như vậy cần bao nhiêu tiền khó mà nói được, Soái Lãng chắc chắn chẳng có tiền mà ném vào, Lão Bì lẫn nhà máy cũng không đầu tư ....
Đương nhiên không phải không có cách, đó là dùng chiêu mưa dầm thấm lâu, bằng vào mức giá thấp đánh lâu dài, sẽ đứng vững chân ở Trung Châu thôi, chỉ có điều nếu muốn kiếm được tiền thì phải đợi vài năm nữa.
Khó thật! Soái Lãng thở dài sườn sượt.
“Anh Soái, anh xem cái gì thế?” Tiểu Bì nhìn mấy lần không hiểu, hỏi.
“Xem xem có chỗ cho chúng ta bán được hàng không ấy mà.”
“Có không anh?”
“Nếu có thì cậu mày đã không ném vụ làm ăn này cho anh ... Kiếm điểm gửi tiết kiệm ngân hàng, anh có việc.” Soái Lãng bất đắc dĩ nói.
Tiểu Bì thấy Soái Lãng lại cúi đầu nghiên cứu bản đồ thì không làm gì nữa.
....... .............
Bấm còi hai tiếng đỗ xe ở đường Thái Viên, cách điểm tiêu thụ không xa, hai người xuống xe, Lão Bì nghe tiếng còi chạy ra, tên này đúng là có tiềm năng làm ông chủ chỉ tay năm ngón, ra ngoài còn đưa tay che trên mắt nhìn mặt trời gay gắt, không thấy hàng đâu mừng rỡ: “A, bán hết rồi à?”
“Đưa đi hết rồi, bán được hay không lại là khái niệm khác ... Của anh đấy ...” Soái Lãng thuận tay ném túi tiền cho Lão Bì.
Lão Bì ngạc nhiên, mở ra xem qua ước chừng phải hai vạn: “Cậu có ý gì vậy, tôi đâu đòi tiền gấp.”
“Hai cái xe, năm người, còn tiền thuê địa điểm, anh chi tiêu không ít, ứng cho anh một chút, đừng nợ tiền công của mọi người.” Soái Lãng đi xuống xe, tới nhà kho.
Lão Bì cất tiền đi ngay, hớn hở nói: “Tôi biết đến Trung Châu tìm cậu là chuẩn mà, rất nghĩa khí ... Có điều chi phí xe và lương lậu không tính cho tôi, cậu phải trả.”
“Trước ngày hôm nay thì anh không thể tính lên đầu tôi được, anh trước mặt xưng anh gọi em rất thân, sau lưng toan tính, đừng khôn lỏi như thế, tiêu thụ được hay không chưa biết đâu, thích ứng vài ngày đã. Thực sự bán không được thì đem số hàng này về nhà máy, không lỗ không lãi, coi như làm không công.” Soái Lãng chuẩn bị sẵn tinh thần thất bại rồi, làm không công thực ra là lỗ rồi.
“Đừng, bán được, có cách rồi.” Lão Bì vội nói.
“Hả, anh có cách à?” Soái Lãng bất ngờ quay đầu nhìn Lão Bì, mình mới đi một ngày mà tên này đã có cách sao.