← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 264 Liễu ám hoa minh, tia sáng cuối đường. (2)

“Vẫn phải dựa vào cậu thôi ... Hôm nay có quý nhân tới nhà ...” Lão Bì khoác vai Soái Lãng rất thân thiết, về chỗ vừa là kho vừa nơi ở, rót cho Soái Lãng cốc nước, kể lại chuyện Cố Thanh Trì buổi chiều ghé qua, trọng điểm nhấn mạnh người này đi xe gì, ăn mặc ra sao, bộ dạng đó không tin cũng khó.

Nói hồi lâu chẳng thấy Soái Lãng đáp lời, Lão Bì lấy làm lạ: “Soái Lãng, thân thích của cậu à?”

“Ha ha ha, tôi mà có thân thích như thế có theo anh bán đồ uống không?” Soái Lãng hỏi ngược lại.

“Cũng đúng.” Lão Bì gãi đầu, nghi vấn càng lớn: “Nhìn ông già ấy mặt mày hiền từ, lại rất quan tâm tới cậu, không giống hai người không có quan hệ gì ... Phải rồi, chưa từng nghe cậu kể chuyện gia đình, hay là liên quan tới thế hệ trước?”

“Đừng đoán bừa nữa, có quan hệ thì tôi có thành thế này không?” Soái Lãng không muốn đề cập tới, trừng mắt lên, Lão Bì có điểm tốt, trừ tiền tính rõ ràng ra thì cái gì cũng lẫn lộn, bất kể là ba mươi hay hai mươi, đều là anh em hết, bối phận lộn xộn.

Thấy Soái Lãng không vui, Lão Bì cười ha hả cho qua, chuyển sang chuyện làm ăn: “Buồn làm gì, ông già nói rồi, tiêu thụ hộ chúng ta hai vạn két là chuyện vặt, tôi tính bán cho ông ấy với giá bán buôn một đồng hai đi, vẫn lãi hơn so với tiền cậu kiếm được năm ngoái rồi ... À, cậu nói đi, ông ấy nói thật không, tôi còn chuẩn bị hàng.”

“Thật thì khẳng định là thật, nhưng tôi không định để ông ấy giúp.” Soái Lãng không bất ngờ, lão già muốn tìm y rất dễ, thần thông quảng đại như ông ta, phía dưới lại có một đám đồ tử đồ tôn, ở Trung Châu này chắc không có gì qua mắt ông ta được

Về phần vì sao đeo bám mình như thế thì Soái Lãng không hứng thú muốn biết, tuy trước đó từng bị lời lẽ của ông ta làm dao động, nhưng chuyện Tang Nhã khiến y tỉnh lại, làm một kẻ lừa đảo, dù từng phong quang tới đâu, kết cục không thể tốt.

Vì thế có thể giở chút thủ đoạn mánh khóe, nhưng chỉ là thứ phụ trợ, Soái Lãng muốn làm ăn đàng hoàng.

“Vì sao?” Lão Bì tròn mắt, còn có người không muốn kiếm tiền à.

“Chả vì sao cả, tôi hỏi anh nhé Lão Bì, nếu có một người chẳng có liên quan gì tới anh, không vì kiếm tiền, không vì quan hệ, tự nhiên tới nhà nói với anh, muốn bán hộ anh 2 vạn két, hơn nữa rõ ràng là hàng ế khó bán ... Anh có cảm giác gì?”

“Không thể nào, người đó có bệnh à?”

“Đúng rồi, ông già đó có chút tâm bệnh, kệ ông ấy ... Anh cũng không nghĩ mà xem, cái số xui xẻo của anh, bộ dạng xúi quẩy, lúc nào cũng thiếu tiền, có thể gặp chuyện tốt cỡ đó à?” Soái Lãng trách.

Lão Bì mất hứng, hậm hực chửi mấy câu, cả ngày vui vẻ bị dội chậu nước lạnh bay sạch rồi.

“Thôi, đừng nghĩ chuyện khác nữa, phải dựa vào mình mới là chắc chắn nhất. Hai chúng ta hợp mưu xem nào, hai cái đầu phải tốt hơn một cái, nghĩ xem có thể bán được một lượng lớn hàng không có tên tuổi ở nơi nào.” Soái Lãng trải bản đồ ra, nói đại khái tình huống hiện giờ, ở ga tàu có địa đầu xà Đại Ngưu chẳng phải lo, dù thế nào cũng bán đi được một chút, nơi đó người quá nhiều, đừng nói đồ uống thật, lúc nóng nhất hành khách kẹt ở ga tàu chỉ cần nước trong chai là bán được.

“À phải, chính là con đường này, phải là nơi nhu cầu cực lớn thì mới làm phai nhạt tâm lý thương hiệu của khách hàng, nói đơn giản, anh đang khát, nước lã cũng uống, nếu cực khát, nước đái ngựa cũng uống, chỉ có điều kiện đó người ta mới xem nhẹ thương hiệu.”

Lão Bì là loại còn bất học vô thuật hơn Soái Lãng, người ta ít ra còn ngồi trên giảng đường đại học bốn năm, hai năm vất vả cày bừa trả nợ môn, còn có chút kiến thức, hắn quanh năm bốc vác sợ nhất Soái Lãng nói chuyện nguyên lý marketing gì đó: “Cậu nói linh tinh, chúng ta đang ở thành phố chứ có phải ở sa mạc quái đâu mà có chỗ như thế.”

“Đúng đấy, ở sa mạc Sahara, một bát nước đái ngựa đổi được bát vàng, đó chính là nguyên lý tôi muốn nói.”

“Vậy cậu đái ra mang tới Sahara mà bán, ở Trung Châu làm gì?”

Soái Lãng đấm đầu, biết cảm giác nói chuyện với một người bất học vô thuật là sao rồi, xem ra nói chuyện kiểu này không ăn thua, phải nói trực tiếp hơn: “Tôi không cãi nhau với anh ... Xem bản đồ đi, nghĩ xem nơi nào có thị trường cho chúng ta.”

“Chợ bán buôn, quán giải khát, tạp hóa lẻ ...” Lão Bì buột miệng.

“Không ăn thua, không giống hàng giả lẫn lộn đem bán nơi đó, hàng thật không chơi lại mười mấy loại đồ uống có thương hiệu.”

“Vậy trường học, nhiều người, học sinh ít tiền, vừa vặn.”

“Anh đi chết luôn đi, có đi học không vậy, đang nghỉ hè đó, anh bán cho ai? Còn nữa, học sinh là đám tiếp cận cái mới nhanh nhất, ý thức thương hiệu của chúng rất cao, không bán được đâu.”

“À, vậy thì bán cho quán cơm ... Mấy quán nhỏ ấy, à thôi, họ chắc chắn không nhập hàng của chúng ta.”

Hai người bàn bạc một hồi, sau đó dần thành phủ quyết lẫn nhau, nhà máy, trường học, chợ nông sản, chợ bán buôn, quán bán lẻ, siêu thị lớn nhỏ ... Bất kỳ thị trường đầu cuối nào có thể nghĩ ra đều bị phủ quyết, giống hệt Soái Lãng nghĩ suốt buổi chiều ... Không có thị trường.

“Cậu, anh Soái, có chỗ này, hai người thấy có được không?” Tiểu Bì ngồi trên hai viên gạch kê tạm làm ghế, nghe hai người tranh cãi nửa ngày trời không ra kết quả thì cẩn thận nói vào: “Khu du lịch thì sao? Mùa thu năm ngoái cháu theo đội thi công tới núi Trung Nhạc sửa bậc thềm bị học của miếu, người đâu lắm, chen chúc như gì ấy.”

Một lời đánh thức người trong mộng.

“Ấy, đúng rồi.” Lão Bì sáng mắt.

“Đúng đúng ...” Soái Lãng cúi mặt vào bản đồ, Trung Châu là thành phố du lịch lớn, riêng thành phố có không ít điểm du lịch, có điều khu phong cảnh đa phần ngoài thành phố ...

Đúng, Soái Lãng nhớ lần cùng nhóm Vương Tuyết Na tới miếu Trung Nhạc, nơi đó chỉ có mấy quán bán đồ uống, nếu mà mùa du lịch, lượng khách lớn, leo núi vất vả khát nước ... Tựa hồ nắm bắt được linh cảm nào đó, lẩm bẩm: “Phải rồi, đây là thị trường hoàng kim, vì sao lại bỏ sót chứ ... Khống chế khu vực nhỏ dễ hơn kiếm chỗ trong thành phố ... Đúng, đúng ... Ôi mình ngốc quá.”

Rầm một cái, Soái Lãng vỗ mạnh bàn chạy mất, làm Lão Bì chả hiểu ra sao hỏi với theo: “Này, này, làm sao thế, đi đâu?”

“Tới khu phong cảnh dò đường.”

Miệng đáp, chân Soái Lãng đã ra tới cửa rồi, vừa có linh cảm, không áp chế được hưng phấn, chặn một cái taxi tới thẳng công ty du lịch Phượng Hoàng, kéo theo La Sách rảnh rỗi không có việc làm, đi xe của hắn tới thẳng khu phong cảnh Hoàng Hà.