← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 265 Chặn cả hai đầu, ba ba trong giọ. (1)

Rời thành phố 30 km, lần lượt thấy chùa Nhạc Sơn, Lạc Đà Lĩnh, đỉnh Ngũ Long, hai bên đường có thể nhìn thấy tượng hai hoàng đế Viêm Hoàng, Đại Chú, chiến mã hí vang, xung quanh có Phủ Thiên Các, Cực Mục Các, Khai Khâm Đình, Sướng Hoài Đình...

Tổng cộng hơn 40 khu phong cảnh, tạo nên khu phong cảnh tổng hợp Hoàng Hà, với người không thích du lịch cho lắm như Soái Lãng, đủ nhìn tới hoa cả mắt.

Khi đứng ở trung tâm đỉnh Ngũ Long thì đã là năm giờ hơn, nhìn các xe du lịch lớn mang ký hiệu của các công ty du lịch đỗ bên đường, du khách đội đủ các loại mũ che nắng, nói đủ giọng nam bắc đi qua bên cạnh, nước ta cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người thôi.

Nào là ven sông, nào là lưng núi, chỗ nào cũng toàn người là người, đó là ngoài khu phong cảnh đấy, chứ bên trong thì chen vai thích cánh, dù không phải thời gian cao điểm cũng chen lấn toát mồ hôi.

Soái Lãng không vào trong khu phong cảnh, mà đứng ở đầu đường cách quảng trường Viêm Hoàng không xa, đầu đường có quán nước giải khát, đó mới là mục tiêu của y, còn La Sách thì vào ban quản lý khu phong cảnh tìm người quen tìm hiểu tình hình rồi.

Gió thổi lồng lộng, nơi này thoáng đãng, mát mẻ hơn nhiều thành phố bê tông cốt thép.

Soái Lãng một mình ngồi đó rất lâu, không phải để ngắm cảnh, y cực kỳ kiên nhẫn nhẩm đếm xem trong 20 phút qua cái quán giải khát kia bán được bao nhiêu chai nước ngọt...

Kết quả rất khả quan, 40 chai, bình quân mỗi phút 2 chai, nhất là du khách từ trong khu phong cảnh ùa ra, chuyện đầu tiên là xếp hàng đi vệ sinh, thứ hai là kéo tới kéo tới trước quán giải khát, có người không mua một hai chai, mang cả két lên xe.

Đúng rồi, đây chính là nơi khát cực độ, nhu cầu lại cao, từ thành phố tới đây chỉ có một tuyến xe bus, đi mất gần một tiếng, dù là đại lý hay bán buôn muốn bán hàng đều phải vận chuyển từ Trung Châu tới.

Liệu có cơ hội không? Làm tiếp thị rồi nhân viên tiêu thụ mấy năm, cũng có chút nhãn quan, nếu bày cái quán bán đồ uống, vào mùa đông khách, mỗi tháng kiếm dăm ba nghìn vẫn có thể, nếu bao phủ toàn bộ khu du lịch... Bao nhiêu cái mồm thế này, uống hết bao nhiêu chai nước, thật không dám tưởng tượng.

Tiền, nghĩ thế nào cũng thấy tiền.

Đây chính là thị trường mà mình tìm kiếm.

Gần 30 phút La Sách đi ra, giữa đường tình cờ gặp một em gái hướng dẫn viên xinh xắn còn không quên dừng lại tán tỉnh vài câu. Tới chỗ Soái Lãng, trước khi lên xe, La Sách nói: “Ban quản lý rất dễ nói chuyện, có chế độ cho phép vào bán hàng, chỉ cần có giấy kiểm nghiệm vệ sinh và giấy đăng ký công thương, thế là được rồi, nhưng phải nộp phí quản lý không thấp, bình quân mỗi ngày trên 40 đồng, một tháng mất cả nghìn rồi.”

“Chỉ là chủ nhiệm Vương nói, không có chỗ nữa, giờ khu phong cảnh sợ ảnh hưởng mỹ quan nên khống chế địa điểm bán hàng khá nghiêm... Nếu được phê duyệt thì vô tư, chỉ cần đừng chặn đường xe thì đâu cũng được.”

Soái Lãng phải hỏi vào trọng điểm tránh thằng này lan man: “Mày hỏi các nhà khác bán hàng thế nào không?”

“Còn thế nào nữa, mỗi ngày sáng sớm ba bốn xe hàng tới, đi dọc theo khu phong cảnh mà nhả hàng thôi, giá cao hơn trong thành phố... Chủ nhiệm Vương bảo chúng ta bán hàng tới thì chặt chém ít thôi...” La Sách hạ thấp giọng xuống như có bí mật nào đó.

“Thị trường nơi này khống chế nghiêm lắm, chủ yếu là Cocacola và Sprite, tiếp đó là các loại trà và nước quả, ở nơi này có bảy thành là sản phẩm của Phi Bằng, các nhà khác ý đồ chen chân vào không được. Một là không có thương hiệu cạnh tranh, mặt khác người ta tiến vào sớm lại lắm tiền nhiều của, từ tuyên truyền, hoạt động, giảm giá đều không bằng Phi Bằng, cho nên các nhà khác chỉ lập điểm tiêu thụ ngoài rìa khu phong cảnh, đại bộ phận quán xá ở trung tâm đều dùng hàng của Phi Bằng.”

“Ừm, mời chủ nhiệm Vương tối nay đi ăn uống tắm hơi một phen đi, sau này mày dễ làm việc, tao cũng dễ vào... Tốn kém một chút cũng được.” Soái Lãng quyết định nhanh gọn, chuyện xã giao này La Sách sở trường nhất, giao cho hắn là được.

La Sách cảnh cáo: “Mày nghĩ cho kỹ đi, thằng Vương bát đản đó ăn tiền quen rồi, không chừng ăn uống chơi bời thỏa thuê lại chẳng làm gì đâu.”

“Không sao, tốn vài nghìn thôi mà, không chịu chi thì kiếm sao được.” Soái Lãng hào phóng phất tay.

La Sách hiểu Soái Lãng lắm, e là không có chuyện gì hay ho, nhíu mày: “Mời thì dễ thôi, nhưng lời không hay tao nói trước, tới khi đó có chuyện chớ có đổ cho tao đấy... Soái Lãng, mày sẽ không ấm đầu lấy cái Ác Nhĩ Mã gì đó đi cạnh tranh với Phi Bằng chứ, khác gì đem trym trẻ con so với người lớn, mày còn non lắm.”

“Chính vì còn non thì họ mới không coi chúng ta là đối thủ đả kích, càng dễ làm việc.”

“Đừng ba hoa, mày nói rõ cho tao, mày là thằng thất nghiệp, người ta mỗi ngày mấy xe hàng, thả hàng hơn 40 điểm phong cảnh, không chơi nổi đâu.”

“Đúng, mày nói đúng trọng điểm rồi... Nếu xe của họ không tới được, hàng không có, ở nơi ngoại thành trước không có thôn sau không có quán, còn chẳng phải là do chúng ta định đoạt à... Chỉ cần quản lý mắt nhắm mắt mở thì chuyện dễ làm thôi.” Soái Lãng từng chữ nói rõ ràng, ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn lại gần.

La Sách lúc đầu thì mày nhíu chặt, sau đó là chuyển sang chú tâm lắng nghe, rồi mày dần giãn ra, nụ cười xuất hiện, tiếp đó nữa liếm môi thèm thuồng.... Rồi hai thằng nhìn nhau cười rất mất dạy, giống hệt năm xưa đi ăn trộm sắt.

“Tao kiếm cho mày một cái xe, hai cái cũng được, nhưng phải chia phần cho tao.” Thái độ LA Sách thay đổi 180 độ.

“Mày nói thừa à, tao đã bao giờ quên phần anh em chưa hả, trông cậy cả vào mày đấy.” Soái Lãng đấm ngực hắn một cái.

“Được, xem tao đây, tối nay tao chuốc người ban quản lý say hết, rồi làm quả 3P sướng thôi, mai gặp chúng ta còn thân hơn cha ruột... Gọi mấy thằng kia tới, tao thấy chuyện này đáng thử, dù làm nửa tháng cũng đáng … Mẹ nó 5 anh em mình bao năm rồi mới tụ tập làm một vụ thế này, tao nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi … thôi, tao đi trước, mày gọi bọn kia đi.”

Nói rồi La Sách đi thằng về phía ban quản lý, nói tới kiếm tiền là không tốn thời gian lải nhải nữa rồi.

Soái Lãng cũng hết sức hồi hộp, chuyến này coi như y ném hết giả sản vào rồi, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại.

………. …….. ………

Bắt đầu vui rồi đó.