← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 266 Chặn cả hai đầu, ba ba trong giọ. (2)

Ngày 5 tháng 5 Dương Lịch, trời tạnh ráo ...

5 giờ 30 sáng, bảy xe hàng đúng giờ rời tổng bộ Giải khát Phi Bằng, bảo an ấn nút cửa tự động, vẫy tay với đội trưởng Thôi Hạo.

Sắc trời vẫn còn tờ mờ sáng mà đã cảm thấy rõ lại một ngày nắng nóng nữa sắp tới, Thôi Hạo nhìn trợ thủ ngủ gà ngủ gật, nâng gương chiếu hậu lên, trong gương chiếu hậu là nhân viên phân phối hàng, chẳng buồn xem danh sách hàng, đang díp mắt ngủ gật. Thôi Hạo cứ như bị lây vậy, ngáp liền mấy cái, gọi bộ đàm, lái xe ở xe trước xe sau trả lời nhát gừng.

Bảy chiếc xe hàng này cung cấp hàng cho khu phong cảnh, trong nghề ai cũng biết nơi đó lợi nhuận cao, nhưng tương ứng là chi phí cũng cao, hơn nữa tính mùa vụ rất mạnh, đối với các đại lý bán buôn là chính mà nói, thiết lập điểm tiêu thụ là không đáng, lâu dần thành mô hình xe hàng đưa trực tiếp hàng tới nơi.

Mùa vắng khách thì mỗi tuần hoặc lâu hơn đi một lần, nhưng mùa tiêu thụ tới một cái, lái xe công ty liền chạy mệt nghỉ, thời gian cung cấp hàng giảm tới 3 ngày, 2 ngày, thậm chí mỗi ngày.

6 giờ sáng, đường vành đai phía bắc, đội xe dừng lại một chút, Thôi Hạo an bài xe tới điểm dự định, bảy xe chia làm ba đội, tới Tung Dương, Trung Nhạc cùng khu phong cảnh Hoàng Hà lớn nhất.

Hết thảy giống mọi khi, trời sáng dần, trong không khí chẳng còn cảm giác được chút mát mẻ nào của buổi sáng nữa, bật radio lên xem tình hình đường xá, không có mưa lớn sạt lở, không bị tai nạn xe tắc đường, chỉ có cảnh báo nhiệt độ cao.

Thôi Hạo bật quạt trong xe, chửi thầm một câu, xe đi lên quốc lộ, tốc độ tăng dần.

Lộ trình 50 phút, phải tới khu phong cảnh Hoàng Hà trước 7 giờ, đến trưa ba chiếc xe phải về công ty, còn đi phân phối hàng cho Tân Trịnh, Nhữ Châu, lịch trình an bài dày đặc.

Tình hình đường xá rất tốt, khu Trung Nguyên có cái hay đó, xe đi trên đường quốc lộ bằng phẳng thẳng tăm tắp, đi chừng 10 km là tới đoạn đường khu phong cảnh rồi.

Qua lại sáu làn xe, rất rộng, xe hàng gắn thùng hàng cao lớn dễ bị che tầm nhìn, không chú ý tới một chiếc Hạ Lợi theo sau xe hàng ... Ở trong xe Hạ Lợi, La Sách rút điện thoại, nhàn nhã kẹp ở cổ nói bằng chất giọng bí ẩn như mấy phim điệp viên: “Xe tới rồi ....”

Cách đó vài kilomet, Ngưu Tất Cường tức Đại Ngưu một chân dẫm lên tảng đã lớn, giơ tay lên cao chém mạnh một cái khí thế, cần cẩu đỗ ở bên cạnh chạy uỳnh uỳnh, lấn át những âm thanh khác, tay đòn từ từ nâng lên, ở ven đường là tấm biển "Cáp quang không có đồng, ăn trộm vô ích".

An bài thỏa đáng xong Ngưu Tất Cường cầm tấm biển đặt ở hiện trường, trên viết "Phía trước thi công, mời giảm tốc độ", sau đó đội mũ an toàn lên, chỉ huy xe cộ đi qua đoạn đường đang thi công.

Định làm gì thế?

Sắp biết ngay thôi mà.

6 giở 37 phút, ba chiếc xe hàng từ xa tới gần, đội trưởng Thôi Hạo nhìn thấy chiếc xe cẩu trên đoạn đường thi công, hai bên xe cộ giảm tốc độ, tới gần dừng lại, mở cửa xuống xe.

Một cái xe cẩu, bốn năm nam tử mặc trang phục thi công đang chỉ huy quát tháo xe cần cẩu, người điều khiển xe cần cẩu thì đứng ra hiệu, người thì bản đồ chỉ trỏ bàn tán, trông có vẻ bận rộn lắm, chẳng ai để ý tới lái xe hàng. Thôi Hạo bắc tay làm loa gọi lớn: “Này các anh, làm gì thế?”

“Bảo dưỡng cáp thông tin.” Đại Ngưu giữ vẻ mặt nghiêm túc, không quên đứng tránh một bên, để một cái xe bốn bánh đi qua.

“Các anh chặn đường thì xe đi thế nào?”

“Anh nói gì thế, xe cộ vẫn đi bình thường đấy thôi.”

“Tôi nói là xe của chúng tôi kìa ...” Thôi Hạo chỉ tay, hai lái xe hàng khác cũng đi xuống, nhìn cái xe cầu nâng một đài công tác lên lưng chừng mặt đường, chẳng biết đô đạc tính toán gì.

Đại Ngưu nhịn cười: “Tôi biết làm sao được, ài, sao không đi cái xe nho nhỏ một chút, lái cái xe lớn thế, thử xem có qua được không?”

Qua vào mắt à, một bên thì xe cẩu chiếm chỗ rồi, phía bên kia sau lề đường chính là kênh nước, xe bình thường qua không vấn đề, chứ xe tải của bọn họ thì chỉ vừa vặn đi qua thôi. Có điều thùng hàng mỗi bên phải nhô ra 20 cm, nếu là ruộng thì còn dám thử, là kênh nước thì chịu, lỡ một cái là xong.

Thôi Hạo tới mời điếu thuốc, nói khó: “Anh này, hay anh nhường chỗ chút, để chúng tôi đi qua rồi làm tiếp, chúng tôi đang vội giao hàng.”

Đại Ngưu tiếc nuối: “Anh vội chẳng lẽ chúng tôi lại không vội hay sao, anh có biết cáp thông tin đứt đoạn có thể gây tổn thất lớn cỡ nào cho quốc gia không? Anh có biết thời hạn bảo trì của chúng tôi là bao lâu không? Tôi chịu thôi người anh em, mới sáng sớm chúng tôi bị gọi tới đây ... Anh tới sớm 10 phút thôi thì qua thoải mái, giờ thì muốn chuyển chỗ chúng tôi cũng không dám ...”

“Vì sao?”

“Bên trên đang hàn cáp quang rồi.”

“Hàn ... Hàn cáp quang?” Thôi Hạo cảm thấy khái niệm này nó là lạ.

“Anh không hiểu à? Nối cáp quang là một vấn đề lớn, không được phép di chuyển, không được phép để cát bụi dính vào, đang làm dang dở mà di chuyển, lệch một ly cũng hỏng rồi. Anh đứng thấy máy móc của chúng tôi không đáng kể, chứ riêng máy hàn cáp quang cũng giá trị hơn xe hàng của các anh.”

“Nhưng các anh cũng không thể chặn đường không cho ai đi, lỡ việc của chúng tôi thì ai chịu?”

Đại Ngưu phất tay: “Ai chặn các anh làm gì, thích đi thì đi, công trình của chúng tôi do chính phủ phê duyệt, tôi lại chẳng nhà anh, không phải đường anh làm, liên quan gì tới anh.”

“Này, anh nói vô lý thế hả?”

Hai người tranh cãi, người khác đi tới hỏi có chuyện gì, người nóng tính chửi bới, người hiền lành hiểu chuyện hơn can ngăn, mới đầu tranh luận là chuyện đường xá, sau đó thành "thằng kia nó chửi tôi" , "ai thèm chửi anh", thế là chả ai biết cãi nhau vì cái gì nữa.

Thoáng cái đã mười mấy phút trôi qua, nhìn nhân viên công trình trán lồi ra không hề dễ nói chuyện, Thôi Hạo ước thúc nhân viên của mình không tranh cãi, cãi nhau chẳng được việc gì, bên kia mấy người tới, dừng cả việc rồi. Thôi Hạo đứng đo đạc khoảng cách với tay đòn cần cẩu, vừa vặn qua được, tức là không qua được.

Nói có tức không cơ chứ, nhìn dòng xe cộ ào ào đi qua, chỉ có mình là không đi được, ngoài than xui xẻo ra thì còn biết làm gì nữa?