Q1 - Chương: 267 Chặn cả hai đầu, ba ba trong giọ. (3)
“Anh ơi, anh còn bao lâu nữa thì xong?” Thôi Hạo hết cách, đành hạ giọng hỏi.
“Khoảng 10 phút nữa thì hàn cáp quang xong.” Đại Ngưu khó tính thì khó tính, nhưng không phải loại vô lý ngang ngược, người ta hỏi vẫn trả lời.
“Vậy hàn xong thì sao?” Thôi Hạo yên tâm một chút.
“Hàn xong lõi một...” Đại Ngưu thầm kêu bỏ mẹ rồi, học cấp tốc vài kiến thức vỡ lòng cáp quang, giờ quên ráo trọi, ứng biến bừa: “Hàn tới lõi thứ hai, lõi thứ ba... Chắc là mất cả sáng, ai bảo các anh tới gây sự với chúng tôi, đang tính toán chỗ nối, góc độ, nối tiếp, chúng tôi phải dừng lại đấy, trời nóng thế này...”
Thôi rồi, đám lái xe muốn tuyệt vọng, cáp quang có bao lõi thì chẳng ai biết, nhưng mà nhìn cách làm việc vừa rồi chắc cả tiếng.
Giờ phải làm sao đây? Làm sao đây? Gần 7 giờ rồi, nơi này cách khu phong cảnh chưa tới 10 km nữa thôi, nếu bị kẹt ở đây mấy tiếng thì hỏng, không kịp giao hàng cho khu phong cảnh không nói, trưa về muộn, không kịp giao hàng nơi khác.
Thương lượng vài nhau một lúc, lại có người tới mời thuốc lá.
Ai ngờ lần này Đại Ngưu không nhận, còn mắng cho: “Tôi bảo các anh này, đầu óc các anh bị lọt nước à, sao chết dí ở đây, chỗ chúng tôi không thể di chuyển, nếu di chuyển được thì chúng tôi nhường đường cho các anh chứ ai gây khó dễ làm cái gì?”
“Anh vòng qua Ngũ Long Khẩu không phải vẫn vào được khu phong cảnh à, bằng thời gian cãi nhau với chúng tôi ở đây thì đi được nửa được rồi... Đi mau đi, nhân lúc cảnh sát giao thông còn chưa đi làm, đi lùi lại vài km thôi, chứ lát nữa đừng hòng đi được...”
Con đường kia thì ai cũng biết, nhưng mà ở đó có trạm thu phí, bình thường chẳng đi bao giờ, vừa nhắc một cái Thôi Hạo quyết đoán giơ tay, đi!
Mấy lái xe tức giận trừng mắt với Đại Ngưu, lên xe, lùi lại, xoay vô lăng chuyển hướng, miễn cưỡng quay đầu ở dải phân cách. Người ta nói đúng rồi, 8 giờ CSGT đi làm, lúc đó đừng hòng quay đầu, đi ngược chiều vài km thôi ra tới đoạn đường quốc lộ là có cách rồi.
Xe đi hết sức cẩn thận, vừa đi vừa chửi, rời đường khu phong cảnh, đánh đường vòng rẽ sang đường cao tốc, từ đó đi thẳng tới khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long, hơn 20 km thôi. Thôi Hạo an bài qua bộ đàm, hôm nay phân phối hàng trước tiên từ đỉnh Ngũ Long.
Xe biến mất ở trạm thu phí đường cao tốc, La Sách bám theo đằng sau cũng chuyển hướng về khu phong cảnh, đi vài km tới chỗ "đội thi công" đang dọn dẹp. Xe đỗ bên đường, vẫy tay gọi, Đại Ngưu chịu tới ghé đầu vào cửa sổ hỏi: “Chúng vào đường cao tốc chưa?”
“Rồi...” La Sách gật đầu, nhìn mấy nam tử đang đứng hút thuốc tán phét như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Kiếm đâu ra mấy người đó?”
“Bên đội bảo dưỡng, bọn họ máy móc gì chả có.”
“Có sao không? Không cãi nhau gì chứ?”
“Cãi nhau một tí, ngang sao được bằng người bên tao, với lại bọn họ đều là người làm việc cho công ty thôi, hung hăng làm gì... Thôi bọn tao đi trước đây, bảo với Soái Lãng, nó chịu chi phí xăng dầu đấy.”
“Xong, mà bên Ngũ Long Khẩu an bài xong chưa.”
“Xong rồi, xe cao ba mét tám tư, rộng hai mét bốn sáu, lệch có 5 cm, không cho bọn chúng qua... Chúng ta xuất thân thế nào chứ, xe hàng là cái thá gì, dù là tàu hỏa cũng có cách bắt nó phải dừng lại.” Đại Ngưu vênh váo bỏ đi, vẫy tay một cái, mọi người lên xe cẩu, chạy ầm ầm ngược hướng đi về.
Đúng rồi, xe cao 3m 84, rộng 2m 46, đó là bọn họ hai ngày bám theo xe hàng mới có được con số, tay đòn cần cẩu ngăn đường cũng theo con số đó bố trí, xe gì cũng qua được, không hề ảnh hưởng giao thông, chỉ đúng ba cái xe hàng là không thể qua. Nếu không gây tắc đường một cái, người ta phản ánh lên trên, cảnh sát giao thông tới là xong đời.
Xem đồng hồ, đã 7 giờ 15 rồi, xe hàng hẳn tới Ngũ Long Khẩu, La Sách nhắn tin báo cho tên đầu sỏ: Soái Lãng.
.......................................
Soái Lãng xem tin nhắn, nhếch mép cười đểu, cất di động, lái xe tới khu bán hàng ăn uống lớn nhất ở trung tâm đỉnh Ngũ Long, xem tài liệu về chủ sử hữu do chủ nhiệm Vương cung cấp, chọn mục tiêu ra tay, nam nhân trung niên trên 40, quanh năm bán hàng ở khu phong cảnh, đen xì xì, đang không ngừng nhìn ra đường.
“Chú Kỷ, chào chú...”
Tự nhiên có người xuất hiện trong tầm mắt làm chủ quán ngạc nhiên, là chàng trai đen chả kém gì mình, chắc là dân lao động cả, nhưng không quen.
Soái Lãng cũng nào có quen người ta, tươi cười như gặp người thân, tự nhiên hơn cả ruồi: “Cháu là Soái Lãng, bán nước giải khát... Tiểu Bì, mang hàng cho chú Kỷ đếm.”
“Này này... Chúng tôi có nhà cung cấp, hợp tác nhiều năm rồi, các cậu ở đâu ra?” Chủ quán không hài lòng, tự nhiên đâu ra có người tới bán hàng, thấy lái xe định chuyển hàng xuống, ngăn cản.
“Bọn cháu là nhà cung cấp do khu phong cảnh chỉ định... Thật mà, chú xem này.” Soái Lãng rút một chai nước ra.
Chủ quán chưa từng thấy hãng nước ngọt này, có điều trên đó dán một tem hình tấm khiên, có hàng chữ "Sản phẩm thuần thiên nhiên được khu phong cảnh Hoàng Hà tiến cử", cầm lấy xem, tem trong suốt, in nổi, nhìn trái nhìn phải không rõ đây là trò gì.
Soái Lãng vẫn thao thao bất tuyệt: “... Đây là đồ uống được ban quản lý khu phong cảnh thừa nhận, không chỉ an toàn hợp vệ sinh, còn tốt cho sức khỏe, vượt qua sự cạnh tranh của rất nhiều loại đồ uống khác, được khu phong cảnh tiến cử... Giá cả phải chăng, một chai là 1.35 đồng, kiến nghị chú bán lẻ 3 đồng, ở nơi thế này là hàng ngon bổ rẻ rồi...”
Chủ quán không nge Soái Lãng ba hoa, từ chối: “Thôi thôi, chúng tôi quen bán Coca, Fanta rồi, cái thứ này chưa từng nghe qua.”
Soái Lãng làm tiếp thị quen rồi, sao có chuyện người ta vừa từ chối đã thôi, mặt dày mày dạn sán đến: “Giờ thì chú nghe rồi đấy thôi, lại còn nhìn thấy... À phải chú Kỷ, chủ nhiệm Vương giới thiệu cháu tới chỗ chú, nói chủ là người tốt tính hiền lành, làm ăn thật thà, nhất định đi đầu dùng loại đồ uống tốt cho sức khỏe này...”
“Chủ nhiệm Vương nào?”
“Khu phong cảnh có mấy chủ nhiệm Vương hả chú? Vương Hằng ấy, chú bảo xem nếu không có chủ nhiệm Vương ra mặt, làm sao khu phong cảnh tiến cử sản phẩm này... Chú không tin bọn cháu gọi điện cho chủ nhiệm Vương xác nhận là được, bọn cháu là công ty làm ăn đàng hoàng.”