← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 268 Chặn cả hai đầu, ba ba trong giọ. (4)

Vương Hằng đúng là chủ nhiệm ban quản lý khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long, những chủ quán bọn họ đều phải nhìn sắc mặt của Vương Hằng làm việc, nếu mà chủ nhiệm Vương gây khó dễ sau lưng khó làm ăn buôn bán lắm... Không nể mặt không được.

Chủ quán lại nhìn cái tem "Sản phẩm thiên nhiên khu phong cảnh Hoàng Hà tiến cử", nếu thương gia bình thường làm sao dám dán cái này... E là quan hệ không nhỏ với chủ nhiệm Vương.

Đối phương đã có dấu hiệu dao động, Soái Lãng tranh thủ vẫy tay, Tiểu Bì bê hàng xuống ngay.

Chủ quán không thể ngăn người ta, đành nói: “Thì lấy một chút, thử xem sao.”

“Không thể lấy ít, ít quá không kiếm được tiền.” Soái Lãng lắc đầu.

“Sản phẩm mới anh phải để chúng tôi bán thử xem thế nào chứ?” Chủ quán phản bác.

“Chú ơi, nếu toàn là bán thứ này, họ không có lựa chọn khác sẽ phải mua thôi.”

“Thật không đấy, trước giờ chúng tôi toàn bán Coca, Fanta, hồng trà, còn cái này.. E là … chậc, bán được không?”

“Những thứ chú kể cháu cũng có, mỗi loại một két, Coca, Sprite tiêu thụ tốt 2 két, còn lại đều là Ác Nhĩ Mã, sẽ dán quảng cáo cho chú.” Soái Lãng lại ra hiệu cho Tiểu Bì tiếp tục xuống hàng.

“Thế ít quá, mỗi ngày tôi bán tới hơn 30 két.” Chủ quán bận bàn bạc với Soái Lãng, nhất thời không để ý.

“Chú Kỷ, để cháu tính cho chú nhé.” Soái Lãng kéo tay người trung nhiên ngồi xuống ghế, rút cuốn sổ ghi chép ra: “Coca, Sprite bán 4 đồng, hồng trà bán 3.5 đồng, chú lãi chưa được 2 đồng, đúng không? Bây giờ ít hàng thì giá cả tăng lên, Coca bán 5 đồng, hồng trà bán 4 đồng, Ác Nhĩ Mã 3 đồng, từ nước có ga tới nước quả, nước ép đều có. Cháu dựa theo giá bình thường bán coca cho chú 2.5 đồng, thế thì chú kiếm lớn, dù bán ba đồng cũng lãi, bán 5 đồng lãi gần 3 đồng, sao không bán hả chú?”

“Làm thế có được không?” Chủ quán động lòng.

“Nếu mọi người đều bán giá đó thì được thôi mà chú.” Soái Lãng cười đầy ẩn ý, chủ quán nghe vậy không phản đối, thế tức là xuôi rồi.

Trong lúc hai người còn đang nói chuyện thì Tiểu Bì tay chân nhanh nhẹn đã chuyển hơn 30 két đồ uống ra sau quầy của ông ta. Chủ quán tuy động lòng, song cái gì mới mẻ đều khiến người ta lo lắng, lo đồ bán chạy quá ít, sản phẩm mới quá nhiều, hồ nghi hỏi Soái Lãng: “Ổn không, chúng tôi thường lấy hàng của nhà cung cấp, hôm nay lại lấy đồ của các cậu, tôi khó ăn nói với người ta, làm ăn lâu dài rồi mà, lỡ có...”

“À, cháu đảm bảo hôm nay họ không đến được, gần 7 giờ 30 rồi, nếu tới thì tới rồi, chú không có hàng để bán, một ngày mất bao tiền... Người khó ăn nói là họ đâu phải chú.” Soái Lãng đưa hóa đơn cho chủ quán ký, hóa đơn chứng nhận đã nhận hàng thôi: “Chú ơi khách hàng là thượng đế mà, chú mới là thượng đế chứ!”

Bọn họ nhận hàng trả tiền đã quen, chủ quán lấy bút định ký, song vẫn chưa yên tâm lắm, ngập ngừng định nói gì thì Soái Lãng chặn họng: “Chú Kỷ, đây là sản phẩm được khu phong cảnh tiến cử, lại bán hết mới thanh toán tiền, có gì phải lo chứ? Người cung cấp hàng cho chú không giữ chữ tín, giờ này còn chưa tới, chú hi vọng gì chứ?”

“Chú yên tâm, tự nguyện hoàn toàn, chú bán một ngày đi, nếu như sản phẩm của cháu không bán được, so thu nhập thường ngày lỗ bao nhiêu cháu bù.... Nhưng mà chú phải tích cực tuyên truyền đấy nhé, chứ chú giữ không bán thì chết cháu.”

“Ai làm thế, tôi mong bán được hơn cả cậu...” Chủ quán bị Soái Lãng nói cho chóng mắt, càng nghe càng bùi tai, không lo lắng gì nữa rồi, ký luôn, bắt đầu sắp xếp hàng.

Soái Lãng và Tiểu Bì đem đống poster quảng cáo dán khắp quán, sau đó mới tới quán tiếp theo, vạn sự khởi đầu nan, có mở đầu rồi, cái tiếp theo dễ hơn nhiều. Dựa theo tài liệu, Soái Lãng đon đả chào: “Thím Lý, thìm thấy rồi chứ, ngay quán ở vị trí hoàng kim còn nhập hàng của cháu, đây là sản phẩm do khu phong cảnh tiến cử, do chủ nhiệm Vương đích thân giới thiệu... Thím không nhập hàng thì không kịp bán hôm nay đâu, đám người cung cấp hàng cho thím không tới nữa đâu.”

Người đầu mất hơn 10 phút, người thứ hai 7 phút, đến người thứ ba thì chỉ chưa đầy năm phút, càng nhiều người mua càng dễ, thậm chí có người còn chủ động tới hỏi thăm, tranh thủ nhập hàng trước nhà khác chứ giờ này bên cung cấp hàng chưa tới, e là có vấn đề...

Khu phong cảnh Nhạc Sơn Tự, Lão Bì cũng đang làm công việc giống Soái Lãng, mạnh miệng tuyên bố đây là thứ đồ uống do khu phong cảnh tiến cử, sau này các loại đồ uống khác không được bán....

Khu phong cảnh Lạc Đà Lĩnh, Trình Quải dẫn đám thủ hạ bán sách vừa bán đồ uống vừa tranh thủ tiếp thị: Hay là các anh bán chút tạp chí đi, một cuốn có vài hào, đắt thì chỉ có một đồng, phải kinh doanh đa nguyên hóa mới giàu được anh ạ, anh cũng biết, không nên đặt hết trứng vào một cái giỏ mà...

Y Sơn Đình, bên cạnh đình Mẫu Đơn, Lão Hoàng dẫn theo hai em gái công ty du lịch của La Sách, đôi mắt sóng sánh đưa tình, giọng nói thỏ thẻ, nói chuyện với anh chủ quán răng hô xấu xí:" Anh ơi, nhìn một cái biết ngay anh là người thật thà, hay là anh nhập luôn hàng ngày mai đi, nhỡ xe không tới được, anh chẳng có hàng mà bán....

Bán hàng càng lúc càng dễ, mới 6 giờ hơn, xe hàng thứ hai, thứ ba, thứ tư phóng như bay tới khu phong cảnh.

Lối ra đường cao tốc Ngũ Long Khẩu, xe hàng của Phi Bằng đi nhanh tới trung tâm khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long, lúc này đã là 8 giờ hơn, du khách kéo tới, giao thông ùn tắc, xe của bọn họ lại to quá khổ, giao hàng khó khăn, lại thêm vào sẽ phải giao hàng hơn 100 quầy hàng, càng tốn thời gian hơn.

Thôi Hạo liên tục nóng này thức giục xe hàng phía sau theo sát.

Rời đường cao tốc, một đoạn đường nhựa không dài thấp thoáng dưới hàng cây um tùm, nơi giao tiếp giữa đường cao tốc và khu phong cảnh là thôn Thất Trị, đi qua thôn là đường khu phong cảnh, nhưng vừa đến cuối thôn, Thôi Hạo đi đầu đột nhiên phanh xa, mắt trố ra...

Nơi nối giữa đường thôn và khu phong cảnh không biết từ khi nào có những khối bê tông cao 2 mét, cắm cờ "Khu phong cảnh Hoàng Hà hoan nghênh quý khách", làm con đường vốn rộng 5, 6 mét bị chia làm đôi.

Chuyện này tất nhiên chẳng ảnh hưởng gì tới xe cộ khác qua lại, chỉ có xe của bọn họ là vừa vặn không qua được...