← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 269 Hoa nở khắp nơi, nhìn hoa cả mắt. (1)

Hôm nay làm sao đen đủi như thế.

Thôi Hạo không tin cứ lái xe tới, thứ vài lần, lách trái lách phải đều đụng vào cái trụ bê tông, mà muốn lách sang lề đường cũng không được. Bên kia là ao nước, đầu xe thì qua được, nhưng thùng hàng không qua được, bằng vào kinh nghiệm bán hàng bao năm, ý đồ nghiêng nửa bánh xe định đi qua, thiếu chút nữa là xuống ao, làm Thôi Hạo toát mồ hôi, không dám thử nữa.

Thôi Hạo xuống xe nhìn khu phong cảnh chỉ cách đúng bước chân mà không qua được, muốn húc đầu vào trụ bê tông chết queo cho rồi.

Hết cách, đành gọi điện về công ty.

“Chủ quản Diệp, hôm nay chúng tôi bị lỡ hàng rồi, hai con đường đều không đi được, phải làm sao bây giờ?”

Đội trưởng gọi điện thoại, mấy lái xe và nhân viên đưa hàng khác cũng nhảy xuống, kiểm tra một hồi, đúng là không cách nào qua được, có người chửi bới, có người nhổ nước bọt, tự dưng dựng cờ hoan nghênh ở đây làm gì.

“Ê này, cái trụ bê tông này mới làm thôi... Mọi người xem đi, mặt đất còn có xi măng chưa dọn hết... Chẳng lẽ có kẻ cố ý.” Một nhân viên giao hàng đột nhiên thốt lên.

Mọi người kéo ùa tới xem, sờ thử, đúng, thứ này mới dựng lên, nhìn khoảng cách oái oăm kia, mẹ nó, chín phần nhắm vào họ.

………………. ………………….

9 giờ 40 phút, khi trợ lý Tần Nhiễm nhìn thấy chiếc Audi của tổng giám đốc nhà mình xuất hiện ở cổng công ty thì không khỏi khẩn trương nhìn thư ký Lý, hai người như trẻ con làm sai chuyện chột dạ đi lên đón.

Có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả làm sai ấy chứ, từ một cái xưởng gia công đồ uống nhỏ, tới nay thành đại lý phân phối đồ uống lớn nhất toàn tỉnh, Phi Bằng là một truyền kỳ trong nghề. Người ngoài không thể biết rằng, khu phong cảnh là nghiệp vụ do phòng thị trường công ty Phi Bằng trực tiếp kinh doanh, đó là miếng bánh lớn nhất của công ty, mấy năm qua thị trường đồ uống cạnh tranh khốc liệt, chiến hỏa liên miên, thủ đoạn vô tận, bọn họ ung dung đối phó, chưa từng bao giờ như hôm nay.

Vì sao? Tần Nhiễm có một dự cảm không lành, vì không biết khu phong cảnh Hoàng Hà hiện giờ thế nào.

“Tổng giám đốc...”

“Tổng giám đốc...”

Nữ thư ký, nữ trợ lý cùng cúi người chào, một mở cửa xe, một tay đặt trước bụng cung kính đón Lâm Bằng Phi xuống xe.

Lâm Bằng Phi mặt lạnh tanh liếc qua hai người, Tần Nhiễm thuộc loại nữ nhân tham vọng sự nghiệp rất cao, vốn là đại biểu tiêu thụ mà hắn tình cờ đào được từ một nhà máy. Thư ký rất xinh đẹp, thuộc lại bình hoa di động đi theo lấy thể diện cho ông chủ, rảnh rỗi dùng dưỡng nhãn, có việc thì chiêu đãi khách hàng. Cả hai có một điểm chung, đều xinh đẹp và không hề ngốc, có thể đảm đương công việc.

Nhưng hôm nay không đảm đương nổi rồi, không ứng phó nổi sự kiện bất ngờ, tay chân luống cuống, Lâm Bằng Phi trầm giọng hỏi: “Chuyện là thế nào?”

“Khả năng là có kẻ giở trò, ba xe hàng của chúng ta bị chặn ngoài khu phong cảnh, đây là ảnh chụp từ di động do đội trưởng đội xe gửi về.” Thư ký lấy di động ra, mở ảnh nhận được đưa cho Lâm Bằng Phi, trong khi đợi tổng giám đốc xem liền giải thích.

“Theo như bọn họ kể ở trên đường quốc lộ có một đội thi công cáp quang, không cách nào qua được, vì thế phải quay đầu đi theo lối cao tốc từ Ngũ Long Khẩu vào khu phong cảnh. Không ngờ đột nhiên xuất hiện một trụ bê tông lớn cắm cờ hoan nghênh, chỉ mới dựng lên ngày hôm qua, chia mặt đường làm hai phần, mỗi bên 2,4 mét, vừa vặn kém xe của chúng ta chừng 5,6 cm, lái xe căn bản không sao lách qua.”

“Ừ, đúng là có kẻ phá đám rồi, phương pháp tuyệt lắm, lập tức chặn chúng ta ngoài thị trường rồi.” Lâm Bằng Phi chỉ vẻn vẹn dừng bước có một chút, trả di động cho thư ký, hỏi trợ lý Tần: “An bài gì chưa?”

“Đám Thôi Hạo vừa mới thoát ra, tôi chuyển hướng ba xe hàng này phân phối tới Nhữ Châu.”

“Làm đúng lắm, còn thế này là sao?” Lâm Bằng Phi chỉ xe hàng trong sân.

“Xét tình huống hiện giờ, tôi điều sáu xe hàng nhỏ, chuẩn bị xếp hàng xong tới thằng khu phong cảnh.

“Chuyện đó thì không cần nữa đâu, nếu như có kẻ chặn chúng ta ở bên ngoài, vậy bên trong bọn chúng khẳng định đã giở trò, đi cũng vô ích, ít nhất hôm nay là thế. Khi tình huống không rõ ràng không nên làm gì cả, bảo họ dừng lại đi.”

“Vâng, tôi sẽ lập tức bảo họ dừng.” Tần Nhiều tuy không hiểu lắm, song vẫn dùng di động thông báo dừng chuyển hàng.

Cả thư ký lẫn trợ lý đều nghi hoặc, tính khí tổng giám đốc chẳng hề tốt, nóng lên một cái, không cần biết là ai, thường xuyên vỗ bàn chửi bới. Hôm nay xảy ra chuyện, các cô cứ nghĩ tổng giám đốc thế nào cũng nổi trận lôi đình một phen, nhưng lại tỏ ra rất trấn định, còn bình thản hơn cả lúc thuận buồn xuôi gió. Dù sao hai cô gái cũng yên tâm được một chút, theo tổng giám đốc vào trong thang máy, đi lên tầng thượng.

Thư ký Lý nhanh chân đi trước mở cửa phòng, Lâm Bằng Phi ngồi vào chỗ, Tần Nhiễm báo cáo từ lúc tìm hiểu xong tình huống hàng phân phối bị ngăn cản đã phái chủ quản Diệp của phòng thị trường tới hiện trường xem, hiện chưa có tin truyền về.

Khó quyết đoán nhất chính là vào những thời điểm như thế này, người ta có chuẩn bị, còn mình thì vô tâm, hơn nữa căn bản không biết đối phương là ai, muốn làm gì? Lúc này có hoảng loạn cũng vô ích.

Lâm Bằng Phi không hổ là người kinh qua gian khó đi lên, còn cười an ủi hai cô gái: “... Nào, ngồi cả đi, không cần mặt mày rầu rĩ như vậy, thị trường không phải sân sau nhà ai, cũng không phải bất động sản có tên ai đó, chuyện giành giật bao năm đã bao giờ dừng đâu. Khu phong cảnh Hoàng Hà là thị trường hoàng kim, nhưng chiếm chưa tới 1/10 phân ngạch của chúng ta, tính thời vụ cao, đừng ai mong lũng đoạn lâu dài, chúng ta bao năm không làm được, bọn chúng cũng không thể làm được...”

Có cái nhìn khái quát về sự việc, Tần Nhiễm cũng yên tâm hơn vài phần, ở thời đại mà sản phẩm khác biệt rất nhỏ, khả năng lũng đoạn là bằng 0. Đừng nói là loại lớn, dù phân chia từng loại nhỏ nào đó, đều có nhiều lựa chọn khác nhau, khẩu vị con người thiên biến vạn hóa, không phải một loại đồ uống bất kỳ nào đó có thể thỏa mãn được.

(*) Công ty tên là Phi Bằng, còn giám đốc tên là Bằng Phi, con tác oái oăm không đặt giống nhau cho tiện gõ, làm mình như nhầm suốt.