Q1 - Chương: 270 Hoa nở khắp nơi, nhìn hoa cả mắt. (2)
“Tổng giám đốc, phải chăng đại lý Chính Nùng cướp thị trường của chúng ta.” Thư ký Lý phá vỡ trầm mặc, nói ra một khả năng lớn nhất.
“Không phải đâu, Lý Chính Nghĩa của Chính Nùng xuất thân trường lớp, uống mực mà lớn lên, thủ đoạn lưu manh như thế, hắn không nghĩ ra.” Lâm Bằng Phi đánh giá không tính là khen chê, vị đại lý của Pepsi đó cũng có trong tay mấy chục loại đồ uống, hai bên giao phong không ít, Phi Bằng luôn thắng một chút.
“Hay là Lục Nhĩ và Lam Môi thông đồng với nhau chèn ép chúng ta? Muốn đẩy chúng ta ra ngoài?” Thư ký Lý lại nghĩ tới một loại khả năng khác, khẽ đặt cốc trà nóng lên tràn bàn làm việc tổng giám đốc.
Đối với cô thư ký xinh đẹp thường đem đại đa số người cùng nghề coi thành kẻ địch giả tưởng, Lâm Bằng Phi rất tán thưởng, ít nhất thể hiện được cô quan tâm với mình với công ty, có điều nghi ngờ này có chút thiếu lý trí: “ Nước có ga chúng ta có Coca, Sprite, trà lạnh chúng ta có Vương Lão Cát, nước quả chúng ta có Nông Phu, Hối Nguyên... Cô thấy có khả năng đồng thời đẩy được chừng đó thương hiệu loại hai loại ba ra khỏi thị trường không?”
Đương nhiên là không rồi, thư ký cười xấu hổ, dùng sự vô tri của mình để làm nổi bật sự trí tuệ của lãnh đạo.
Mỗi lần Tần Nhiễn phát hiện chi tiết này khó tránh khỏi hoài nghi cô thư ký thanh thuần có sở thích làm tiểu tam, lần nào cũng chỉ cần một câu ngốc nghếch là làm tổng giám đốc hết sức thoải mái, lần này cũng thế.
Lâm Bằng Phi cầm cốc trà Long Tỉnh lên nhấp một ngụm tùy ý nói: “Chuyện này hôm nay, bất kể là ai, bất kể dùng thương hiệu gì giở trò, đều là hành vi vô cùng thiển cận. Chúng có thể thành công nhất thời, nhưng về lâu dài mà nói, không có hiệu ứng thương hiệu, không có cơ sở người tiêu dùng, không có độ nhận biết của công chúng... Hơn nữa chúng ta có mối quan hệ lâu năm ở khu phong cảnh, à... Sạp hàng của chúng ta có hơn trăm cái nhỉ?”
“127 cái ạ.” Tần Nhiễn không hổ danh trợ lý, con số nắm bắt rất chính xác.
“Đúng, bao nhiêu sạp hàng như thế, tôi không tin có ai nuốt hết được trong vòng mấy tiếng, cho dù có nuốt được thì lấy cái gì để đứng vững đây, chúng ta sẽ cướp lại nhanh thôi.” Lâm Bằng Phi nói với vẻ khinh bỉ, bao năm rèn luyện trong thương trường, nắm trong tay bao nhiêu thương lượng lớn như thế, không ngông mới là lạ.
Thư ký Lý luôn nịnh một hai câu vào đúng thời cơ, bình tĩnh lại rồi, bất an và nóng nảy trôi đi, có lẽ chút chuyện thế này trong lòng tổng giám đốc không là cái gì cả, chỉ cần tra rõ là ai, tiếp theo đó có đối sách thôi.
Chuông điện thoại vang lên, Tần Nhiễm nhìn thấy tên hiển thiện là chủ quản Diệp, vội đặt lên tai nghe, mắt thi thoảng liếc nhìn tổng giám đốc, sắc mặt rất quái dị. Nghe hồi lâu, cô an bài mang về một ít sản phẩm mẫu, cúp điện thoại, hơi ngẩn ra.
Lâm Bằng Phi ngạc nhiên: “Sao rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“127 sạp hàng toàn bộ đã nhập hàng mới, không phải là bất kỳ thương hiệu nào mà chúng ta biết tên, mà là Ác Nhĩ Mã.” Tần Nhiễm nói vẫn còn chút líu lưỡi.
“Cái gì? Chủ quản Diệp không bị sốt đấy chứ?” Giọng thư ký Lý hơi lạc đi.
Tần Nhiễm không biết phải nói gì, chỉ đem ảnh sản phẩm mới thu được đưa cho Lâm Bằng Phi xem.
Lâm Bằng Phi xem ảnh, càng xem càng phủ định: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, chỉ bằng đúng một thương hiệu lại chẳng có tí danh tiếng nào, sao có thể chiếm lĩnh thị trường. Người ta không ngốc, sao có thể nhập hàng một hãng vô danh.”
“Chúng còn dùng sản phẩm chúng ta làm đại lý.” Tần Nhiễm bổ xung.
Câu nói nhẹ nhàng này khiến thư ký Lý lạc giọng: “Chị nói gì?”
Tần Nhiễm cũng vừa hồi tỉnh sau chấn kinh, cảm thấy mình nói còn khó tin: “Chủ quản Diệp đang ở hiện trường, anh ấy nói Coca, Sprite, Quả Hãn, Hồng Trà và Lục Trà, năm loại sản phẩm lớn đều tăng giá, số hàng này hẳn lấy từ trong tay người bán buôn của chúng ta. Bọn chúng đang lấy hàng của chúng ta ra làm thị trường, lấy sản phẩm mới để sáng tạo lợi nhuận.”
Rầm một tiếng, làm Tần Nhiễm đang nói dở phải giật mình, tổng giám đốc mất bình tĩnh rồi, vỗ cho chén trà lạch cạch lạch cạch không ngừng, phán đoán trí tuệ vừa xong bị lật nhào, tin tức làm Lâm Bằng Phi nổi giận rít lên: “Ở đâu ra xuất hiện cái thằng khốn kiếp thất đức tới mức đó cơ chứ?”
..............................................
Mặt trời chói chang, Hoàng Hà cuồn cuộn, khu phong cảnh vẫn người đông nghìn nghịt, thời tiết có khó chịu tới mấy cũng không ngăn cản nổi đám du khách bỏ tiền ra để chịu tội.
Xưa kia có câu, nơi nào có người là có giang hồ, bây giờ phải nói, nơi nào có người là có thị trường, đám du khách không bị thời tiết làm suy giảm nhiệt tình này chính là khách hàng tốt nhất.
“Coca, Sprite 5 đồng, Trà Xanh 4.5 đồng... Đây là sản phẩm thuần thiên nhiên khu phong cảnh tiến cử, chỉ 3 đồng.”
Quầy hàng của Lão Kỷ tại khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long, khách hàng chẳng hề thua sút so với thường ngày, tuy là thuê chỗ đắt một chút, nhưng làm ăn tốt thế này thì kiếm đâu ra.
Dưới tình huống bình thường, mỗi ngày bán vài trăm chai không thành vấn đề, trời càng nóng bán càng nhiều, du khách đi qua, có người thoáng chần chừ vẫn lấy thương hiệu lớn, cũng có người mang tâm lý thử nghiệm nhấc một chai Ác Nhĩ Mã.
Dù bọn họ lấy cái gì thì cũng biến thành tiền trong túi Lão Kỷ, tính sơ qua có vẻ bán còn hơn bình thường.
Lại một chiếc xe khách đỗ ở quảng trường Ngũ Long, là đoàn của Cty du lịch Hâm Huy, trang phục mùa hè hoe hoét, mũ lưỡi trai, hướng dẫn viên du lịch cầm cờ đỏ, một đội du khách đi qua, đồ uống trên giá vơi đi không ít, khiến Lão Kỳ cười trộm trong lòng.
Khu phong cảnh Nhạc Sơn, Lão Bì mồ hôi như mưa và hai chàng trai vác két nước ngọt vác vào quán, chủ quán chẳng cám ơn, hô Trà Xanh hết rồi, thêm hai két nữa.
Lão Bì mệt tới thở không ra hơi, nói hết rồi, chỉ có Ác Nhĩ Mã thôi, bán tạm đi, chủ quán đang bán hàng không ngơi tay hô, vậy lấy vài két Ác Nhĩ Mã đi. Lão Bì nửa mừng nửa hậm hực về xe, mừng là vì bán được hàng, bực mình là khuân lên khuân xuống phải đi một đoạn bậc thang dài.
Tới bên xe hàng thì 500 két đã chẳng còn lại bao nhiêu, Lão Bì kinh hãi, sao đơn giản như thế đã xử lý xong mà mình không nghĩ ra?
Thất sách, thất sách rồi! Lão Bì hô lớn trong lòng, tính toán chênh lệch giữa giá bán buôn và giá đại lý, muốn tát bản thân, cứ tiếp tục bán thế này khác nào hai tay dâng tiền cho Soái Lãng.
Đem so ra thì Trình Quải nhẹ nhàng hơn nhiều, tên buôn sách lậu này có xe chở hàng của mình, lại có nhân viên làm việc, căn bản không phải vác hàng, đối phó với mấy khu phong cảnh liền, từ Phủ Thiên Các, Cực Mục Các tới Khai Khâm Đình, Sương Hoài Đình vẫn dư thừa …
Hắn còn thoải mái ngồi trên xe ăn kem.
.....