← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 271 Hoa nở khắp nơi, nhìn hoa cả mắt. (3)

11 giờ sáng, Trình Quải ngồi dưới bóng cây của Sướng Hoài Đình mút kem ngon lành, trông rất quái dị, bị không ít người qua lại chỉ trỏ. Cơ mà hắn chẳng quan tâm chuyện phát sinh hôm nay gợi mở cho Trình Quải nhiều lắm, tác dụng rất lớn, ăn hết cái kem nghĩ một lúc nhìn một vị ở quầy hàng chỗ rẽ, đi thẳng tới.

Chủ quán biết là người phân phối hàng, đáp lại bằng nụ cười, không ngờ cười là chưa đủ, Trình Quải ném xầm một cái mười mấy cuối tạp chí lên quầy: “... Người anh em, bán thứ này không? Báo Độc Giả đấy, được ưa thích lắm... Còn tờ báo này nữa, xem này, tình sử của quan lớn cầm quân, kết cục của sự kiện ảnh khỏa thân, nhật ký cục trưởng phiên bản không cắt bỏ.... Năm 2020 sẽ như thế nào, còn nữa, câu chuyện thị trưởng ngã ngựa và 173 cô tình nhân....”

Trong nghề này thì Trình Quải chắc chắn là cao thủ số một số hai, nói toàn chuyện lạ mà đám người ưa hóng hớt thích nhất, nói tới văng nước miếng.

Chủ quán nghe mà động lòng, lật xem thử vài trang, phát hiện ngay vấn đề: “Báo của anh là hàng lậu.”

“Đúng thế, bản chính thì ai mà đưa tới tận nhà cho anh, với lại thứ này ai mà tra bản lậu.”

“Tra thì không, nhưng quầy khác người ta nói thì sao?”

“Hì hì, nếu ai cũng bán thì ai nói ai được? Lấy không, tạp chí thì 1,1 đồng một cuốn, báo thì 1 hào một tờ. Đến giấy chùi đít cũng chẳng rẻ vậy đâu, xem kìa, người kia không có cái gì kê mông, lúng ta lúng tung, đấy đấy, chạy đi mua tờ báo rồi... Còn người kia, ngồi nghỉ mát, đọc xem đỡ buồn, đọc xong vứt đi, ai mà nghĩ nhiều... Lấy đi, tiền vào túi rồi anh nghĩ đứng ngoài nói xấu người ta sướng hơn hay đóng cửa đếm tiền sướng hơn?”

Trình Quải miệng dẹo quẹo lôi ra loạt minh chứng: “Đấy, người kia kìa, mua tờ báo, tiện thể làm luôn chai nước, chỗ anh không bày báo, người ta không đến, thế là mất chai nước rồi.”

Chủ quán nhìn khách du lịch xung quanh, lại nghĩ tới giá cả chả đáng bao, một vài trăm, bán không được chả sợ lỗ, mà thứ báo này không phải báo hàng ngày, chẳng sợ cũ, quyết định: “Lấy.”

“Đợi chút, lát mang tới cho anh.” Trình Quải tí tởn, cầm bản mẫu lên, vừa gọi điện vừa đi tới quầy tiếp theo, vậy là vừa bán nước lại vừa bán sách báo lậu của hắn, chẳng lỡ việc nào.

Chân núi Y Sơn Đình, cách trung tâm khu phong cảnh Ngũ Long chừng 8 km, xe hàng thứ năm tới nơi, nhìn thấy Lão Hoàng đầu mướt mồ hôi sắn tay áo cùng mấy huynh đệ vác két nước ngọt.

Đại Ngưu ngạc nhiên: “Có thấy mày chịu khó vậy bao giờ đâu, vừa bú sữa mẹ hay sao mà hăng thế?”

“Mày còn nói, con mẹ nó hăng thật ấy chứ, mỗi nửa buổi sáng mà bán hơn 300 két rồi... À phải, lấy thêm Coca, Sprite gì đó đi, bàn Ác Nhĩ Mã mãi, đám chủ quán có ý kiến rồi.” Lão Hoàng lau mồ hôi, hưng phấn nói.

“Soái Lãng nói rồi, không thể bán mấy thứ đó nhiều, bên bán buôn phát hiện thì sao?”

“Mày ngu thế, đổi nhà khác là được, giờ mang tiền ra thì mua đâu chả thế?”

“Thế tiền đâu?”

“Có lấy mười mấy két thôi, mày trả trước đi, anh em còn ăn phần của mày chắc?”

Lão Hoàng bận vận chuyển đồ uống, không tán phét với Đại Ngưu nữa, nhìn trong xe đã vơi bảy tám phần, đóng khoang sau, lái tới khu phong cảnh tiếp theo, nhìn dòng khách không dứt, đột nhiên nhớ ra vấn đề nghiêm trọng.

Vãi, đám anh em tới hết đây rồi, làm như lừa, chưa có đồng nào, còn phải bỏ tiền túi ra tạm ứng, mẹ nó, bán hàng hăng quá quên mất, tưởng bán cho mình chứ?

Đúng là cái thằng lừa đảo mà.

....................

Loạn, thị trường bị quấy loạn lên rồi, các chủ quán chỉ lo kiếm tiền không để ý ai đang thao túng cục diện, với lại chủ quán thi thoảng tán gẫu với nhau cũng thích có người nhảy vào thế này, đấu đá với nhau có khi giá giảm xuống, cuối cùng có lợi là người bán lẻ bọn họ.

Nói ra thì càng loạn càng tốt ấy chứ, đám chủ quán mới đầu quen nhận hàng một nguồn, cứ thế mà bán chả nghĩ gì, nay Ác Nhĩ Mã đột nhiên nhảy vào, hạ giá tiêu thụ, quầy nào cũng đầy chặt hàng, hết một cái là bổ xung ngay được, thuận tiện hết sức.

Trước kia ngong ngóng đợi người ta mang hàng đến cho, giờ hay rồi tự nhiên cảm giác được mình là thượng đế rồi. Thế là về sau mấy thương hiệu nhỏ phát hiện ra tình thế tranh thủ đưa hàng không biết bán cầu may, tới giới thiệu bị họ lên mặt ép giá vài hào.

Không chỉ thị trường loạn mà cái đội ngũ lâm thời của Soái Lãng cũng loạn, Trình Quải và Lão Bì thì chạy tới bán hàng trùng chỗ, làm Lão Hoàng ở nơi xa nhất không đủ hàng bán, gọi điện thoại thúc giục, thúc giục không được thì chửi.

Lát sau Đại Ngưu gọi tới, chất vấn vì sao ai cũng có địa bàn bán hàng ầm ầm mà hắn không có, Soái Lãng phải vỗ về từng người, cúp điện thoại mà đau đầu, nhận lấy chai đồ uống do La Sách đưa cho.

“Mấy cái thằng vương bát đản đó chẳng đứa nào vừa, thấy bán tốt như thế, đứa nào đứa nấy điên rồi, chả còn tình nghĩa gì hết.”

“Một ngày bán mấy nghìn két, ai mà chẳng điên, anh mày đây cũng sắp điên rồi... Bằng vào Coca, Sprite chúng ta mua của bán buôn, chả tới đây ăn chênh lệch 4 hào thôi mà cũng lãi rồi.” La Sách cười lệch cả miệng, tuy không thấy hiện trường tiêu thụ tưng bừng nhưng nghe điện thoại cũng nhận ra.

Không ngờ nói tới chuyện này, Soái Lãng vui không nổi: “Mọi người mừng quá vội rồi, tại không làm nghề này thôi, có biết vì sao tao chọn ra tay hôm nay không?”

“Vì sao?”

“Có dự báo nhiệt độ cao khác thường, cho nên tiêu thụ mới mạnh thế, dưới tình huống bình thường bán được 1000 két, 2 vạn chai là cùng, hôm nay tình huống đặc thù, đoán chừng tăng cấp đôi, thế nên khi người khác nhập hàng mới hiểu lầm là dù đổi hàng mới mà vẫn bán tốt hơn.”

“Chậc, chậc, mày tính toán cũng ghê thật.” La Sách tặc lưỡi: “Thế cũng là nhiều.”

“Đã bảo đừng mừng vội, riêng bằng Ác Nhĩ Mã căn bản không đủ, phải có vài sản phẩm lớn khác, tạo ra chênh lệch về giá, chúng ta lấy hàng ở chỗ bán buôn, mang tới đây gần như chả có lãi gì. Nếu không có số hàng đó à, không chừng dăm ba ngày bị người ta đuổi đi rồi.”

“Gì thảm thế?”

“Thì cứ phải nghĩ tới tình huống xấu nhất, làm theo tình huống tốt nhất. Vả lại tình huống bây giờ khác thường quá, làm tao lo.”

“Bán thế mà còn lo gì?”

“Mày nghĩ xem, cả sáng không thấy xe của Phi Bằng tới nữa, dù họ phản ứng chậm tới mấy thì giờ cũng phải tổ chức được vài xe hàng rồi chứ? Nhưng tới tận giờ vẫn không có một cái nào cả... Có khả nghi không? Chúng ta chơi họ một vố, có khi lúc này họ đang tính chỉnh lại chúng ta thế nào.”

Soái Lãng mặt đầy lo âu, La Sách cười chẳng coi ra gì, dù sao có cơ hội thì kiếm một mẻ, không có cơ hội thì thôi, chẳng mất gì. Hai người ngồi trong xe theo đuổi suy nghĩ riêng, chỗ đỗ xe là cửa vào khu phong cảnh đĩnh Ngũ Long, hôm nay tính rất chuẩn, tiêu thụ cực tốt, thế như trẻ tre, chỉ một điều không ngờ được, Phi Bằng chẳng có phản ứng gì...

Chuyện này quá bất thường, khiến Soái Lãng bất an.

Phi Bằng rốt cuộc đang làm gì?