← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 272 Kế hoạch ứng phó, mỗi người một ý. (1)

Người của Giải khát Phi Bằng đã quay trở về rồi, đó là một chàng trai trông nhanh nhẹn tháo vát, đứng ở trước bàn làm việc tổng giám đốc, hắn họ Diệp tên Dục Thành, chủ quản phòng thị trường, cùng với trợ lý Tần, thư ký Lý và mấy cao tầng công ty đứng đó, không ai nói một lời.

Mỗi năm tới mùa tiêu thụ hoặc ít hoặc nhiều, hoặc bị đối thủ khoét góc tường, hoặc là giành trước tổ chức hoạt động ở đâu đó, ưu đãi giá tốt hơn họ, hợp tác với thương nhân đương địa chèn ép, tóm lại chẳng yên thân.

Thị trường chỉ chừng đó thôi, ai cũng muốn ngoạm thêm một miếng, cạnh tranh là khó tránh khỏi, có thể hiểu mà.

Nhưng mà chuyện ngày hôm nay lại quá khó hiểu, cả tổng giám đốc Lâm tung hoành trong nghề mười mấy năm cũng chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, nhìn chằm chằm mấy loại đồ uống không chớp, một lúc sau lấy chai nước quả, hoặc nước có ga uống thử.

Chưa uống đã bị cái tên của sản phẩm làm bị sốc, tên cực nát, nói không chừng muốn ăn ké danh tiếng của "Ốc Nhĩ Mã -Volvo", mà hãng xe thì liên quan gì tới đồ uông? Bọn thất đức đó cần gì liên quan không, chúng chỉ cần cái tên nào đó gợi cảm giác quen thuộc là được rồi.

Mà bao bì chẳng ra sao, dán lên cái tem hình tấm khiên chẳng ra thể thống gì, còn ghi "Đồ uống thuần thiên nhiên do khu phong cảnh Hoàng Hà tiến cử".

Một thứ hàng vứt đi chiếm đầy thị trường, đẩy thương hiệu vang danh thế giới sang một bên, đây là chuyện quỷ quái gì chứ?

Còn chuyện khu phong cảnh Hoàng Hà tiến cử thì dân trong nghề lâu năm sao chả hiểu, nó không phải là đơn vị nhà nước, nó chẳng phải tổ chức dân gian, chỉ là cái tên gọi thôi.

Chỉ có điều rất dễ lẫn lộn bốn chữ "Khu phong cảnh Hoàng Hà" với hàm ý khác, chợt nhìn qua, mọi người con nghĩ đây là sản phẩm chính thức do quản lý khu phong cảnh tiến cử.

Kỳ thực đây là thủ pháp thường dùng, ví như kem đánh răng được "Tổ chức nha khoa Trung Quốc tiến cử", bán thuốc thì do "Hội y học Trung Quốc tiến cử", thực phẩm có chất độc cũng do "Hội dinh dưỡng học Trung Quốc tiến cử", nghe thì oai đấy, nhưng mà có một cái là thật cũng hiếm rồi.

Thứ này chẳng thể tra, vì nó giống cụm "cơ quan hữu quan" của chính quyền ấy, thật thật giả giả, nói thế để sau này dễ đùn đẩy trách nhiệm ấy mà.

Mọi người xung quanh im lặng là vì không đoán được suy nghĩ của lãnh đạo thế nào, chuyện hôm nay làm người ta ê hết cả răng. Nếu bị thương hiệu danh tiếng hoặc là đối thủ cùng cấp bậc trong nghề chơi xỏ thì mọi người còn dễ chịu một chút, chứ thua bởi một thứ nhà nát không ai biết và chiêu số đầu đường xó chợ, ai nấy đều khó chịu. Chuyện này truyền ra ngoài thì Phi Bằng thành trò cười trong giới rồi.

“Lợi lại, rất có nhãn quang, một thương hiệu tệ hại như thế này mà lại có thể nhanh chóng mở ra cả thị trường tiêu thụ... Tôi thực sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn được, cũng không nghĩ ra nơi nào tốt hơn khu phong cảnh Hoàng Hà... Lợi hại, lợi hại, năm nay trong giới của chúng ta xuất hiện ngựa ô rồi... Tiểu Diệp, tra ra là ai chưa?” Lâm Bằng Phi đặt chai nước giải khát xuống, sản phẩm chỉ là trò cười, có điều chiêu thức giang hồ như thế, không để ý tới quy tắc lẫn thủ pháp cũng đáng suy ngẫm đấy.

Diệp Dục Thành lắc đầu, đôi mặt hơi mờ mịt: “... Dưới tình huống bình thường thì 7 giờ phân phối hàng, tôi tới nơi là 9 giờ 50 phút, hàng đã thay hết rồi, trong vòng 2 tiếng trải hàng khắp 127 sạp hàng, bán Ác Nhĩ Mã là chính, đồ của chúng ta là phụ... Hẳn có mưu đồ từ trước, còn hàng của chúng ta là loại xuất kho cuối tháng 4, hẳn nhập của mấy nhà buôn dưới trướng chúng ta.”

Thuật lại thì đơn giản, chứ ai hiểu thì kinh hồn chứ không đùa, 127 sạp hàng, phân bố ở 40 khu phong cảnh, khoảng cách đông tây lên tới 20 km, ở đây đều là dân trong nghề nên đều biết, phải có một kế hoạch chi tiết tỉ mỉ hợp lý mới nhanh chóng đoạt hết miếng ăn trong miệng hổ nhanh như thế, đây phải là thao tác của cả một đội ngũ được điều hành bởi người lão luyện.

Ánh mắt Lâm Bằng Phi xẹt qua chút lửa giận, từ thư ký Lý, trợ lý Trần tới phó tổng giám đốc, giám đốc phòng marketing đều im như thóc, đây là cái cây sinh tiền của họ, mà giờ cái cây này bị nhổ tận rễ rồi, mà còn chưa biết ai làm, tiếp theo đó sẽ phát sinh chuyện gì, sao không lo.

Lâm Bằng Phi nghe nửa ngày trời không có được câu trả lời mong muốn, phải nhấn mạnh trọng tâm: “Tôi hỏi cậu là ai làm? Tra ra chưa, vòng vo cái gì?”

“Không... Không biết ạ, hẳn là đại lý của Ác Nhĩ Mã tại Trung Châu.” Chủ quản Diệp nói một câu đối phó.

Không có sấm sét giáng xuống, không thấy vỗ bàn chửi bới, không chỉ tay đuổi việc, Lâm Bằng Phi chỉ nói hai chữ thể hiện rõ thất vọng: “Tiếp tục.”

“Tổng giám đốc Lâm, trách nhiệm chủ yếu của việc này là do tôi.” Chủ quản Diệp ưỡn ngực, rất có vẻ là người có trách nhiệm.

“Tôi cũng rất tức giận, vốn chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối về thương hiệu, chúng không cách nào đẩy chúng ta đi, không ngờ chúng lại lấy hàng của chúng ta ra chiếm thị trường.”

“Tôi xem rồi, đều tỉ lệ 1/3 hoặc ¼ là hàng chúng ta, thế nên người ta mới nhập hàng của chúng, nếu chỉ riêng sản phẩm của Ác Nhĩ Mã, đừng hòng họ chịu. Chúng đã chơi xấu như vậy, hơn nữa còn đẩy giá hàng của chúng ta lên, đại bộ phận lợi ích thuộc về bên bán lẻ, hơn nữa giá lên cao vô hình trung giảm lượng tiêu thụ của chúng ta, làm nổi bật Ác Nhĩ Mã... Tôi nhìn thấu thủ đoạn của bọn chúng rồi, cho tôi ba ngày, tôi đuổi chúng khỏi khu phong cảnh Hoàng Hà, moi ra kẻ bán buôn thông đồng với Ác Nhĩ Mã.”

“Cậu chuẩn bị đuổi chúng đi thế nào?” Lâm Bằng Phi chưa bình luận vội chỉ hỏi một câu không nóng không lạnh.

Chủ quản Diệp tự tin tuyên bố: “ Lấy giá bán buôn cung cấp hàng cho khu phong cảnh, thấp hơn giá hiện tại 5 hào, chúng ta có thể thiết lập điểm tiêu thụ trực tiếp ở khu phong cảnh, kéo giá về mức bình thường, thậm chí thấp hơn, bọn chúng căn bản không có ưu thế về giá, không có được lợi ích gì, trong khi tổn thất này vẫn trong phạm vi tiếp nhận của chúng ta...”

“Hồ đồ.” Lâm Bằng Phi vỗ bàn mắng: “... Làm ăn chứ không phải ganh đua kiếm tiếng mà nổi giận ăn miếng trả miếng, cậu làm thế là ép chúng mạo hiểm, cậu đã nghĩ tới chưa?”

“Giờ hay dở gì còn dùng hàng của chúng ta, nếu ép chúng ta, chúng đi nhập hàng của đối thủ của chúng ta, vậy cậu làm thế nào? Pepsi và Coca là đối thủ trời sinh, còn nước quả, chè xanh thì có bao nhiêu thương hiệu danh tiếng?”

“Ba tiếng đồng hồ đủ chiếm hết thị trường, ba ngày có mà chúng đẩy chúng ta tới tận đâu rồi... Còn nữa, ưu thế về giá, cậu có suy nghĩ không thế, đám thương hiệu nhỏ mong chiến tranh về giá quá đi chứ, cậu đem điểu yếu của chúng ta đấu điểm mạnh của chúng, cậu giảm giá xuống 3 đồng, chúng giảm xuống 1.5 đồng, lúc đó cậu thấy sao? Khi không có lợi nhuận nữa, chúng nhổ trại đi nơi khác bán, còn chúng ta thì thế nào, muốn khôi phục mức giá cũ tốn bao lâu?”