Q1 - Chương: 273 Kế hoạch ứng phó, mỗi người một ý. (2)
Chủ quản Diệp bị mắng tới không dám ngẩng đầu lên nhìn tổng giám đốc. Phó tổng giám đốc cũng phụ họa, nhưng không phải nịnh nọt, mà tổng giám đốc nói rất đúng, phát động chiến tranh giá cả, thương hiệu lớn đầu tư cực lớn vào quảng cáo, sản xuất, để lại không gian lợi nhuận nhỏ cho đại lý, nên về giá cả họ không có ưu thế, nếu nóng giận nhất thời rất có thể tạo thành nỗi đau lâu dài.
“Chuyện này chúng ta cần tính kế lâu dài, tổng giám đốc Lâm, tôi thấy hay là chúng ta triệu tập những nhà bán buôn tới thương lượng đối sách.” Phó tổng Diêm đề nghị, đó là ông già tuổi trên 50, là thân thích cũng là người đi theo tổng giám đốc từ ngày đầu, giờ ít khi hỏi tới chuyện kinh doanh, chủ yếu là phụ trách nhân sự và tài vụ.
Lâm Phi Bằng trầm ngâm hồi lâu vẫn phủ quyết: “Không cần, địch trong tối, ta ngoài sáng, ưu thế của chúng ta mất hết, chúng có thể nhập hàng từ bất kỳ nhà buôn nào của Trung Châu, dù chúng ta khống chế Trung Châu, chúng cũng có thể tới huyện thành phố khác bên cạnh. Ép quá chúng nhảy sang phía đối thủ, như thế thêm một đối thủ mạnh tiến vào, chúng ta càng vất vả.”
Kẻ phá quấy này đúng là làm người ta có chút cảm giác bất lực, ở góc độ nào đó Lâm Bằng Phi còn có chút tán thưởng.
Trợ lý Tần ngạc nhiên, xem ra tổng giám đốc có ý tiếc tài rồi, nói ra thì tổng giám đốc cũng là người làm việc ngoài phép tắc, ví như chủ quản Diệp là nhân viên bán bảo hiểm, Thôi Hạo đội trưởng đội xe trước kia lái xe bus, ví như cô là đại biểu tiêu thụ của nhà máy đóng ở Trung Châu, đều bị tổng giám đốc đào về Phi Bằng.
Lấy người của kẻ địch để dùng có vẻ là cách giải quyết vấn đề tốt nhất, vừa loại bỏ được vấn đề, lại có nhân tài để dùng.
Lâm Bằng Phi đứng dậy an bài: “Trợ lý Tần, tra nhà máy kia, tra đại lý ở Trung Châu rốt cuộc là ai, tốt nhất làm rõ toàn bộ từ địa điểm tới tình huống nhân viên, phải nhanh, càng nhanh càng tốt.”
“Tôi làm ngay.” Tần Nhiễm đã dự liệu trước, gật đầu đáp.
“Thư ký Lý, liên hệ ban quản lý khu phong cảnh, xem xem nghe ngóng được tin tức gì không, động tĩnh lớn thế này cơ cấu chủ quản khu phong cảnh không thể không biết, nói không chừng là bọn họ có hiệp ước riêng nào đó.” Lâm Bằng Phi tiếp tục chỉ thị.
“Vâng ạ, tôi làm ngay.” Thư ký Lý đáp lời.
“Tiểu Diệp, cậu tìm hiểu kênh tiêu thụ của bọn chúng, xem xem chúng chỉ tiêu thụ ở khu phong cảnh, hay nơi khác cũng phát triển thị trường. Vẫn biện pháp cũ, thu nạp là chính, cạnh tranh là phụ, không thể phát động cuộc chiến về giá, đây không phải là lúc tranh hơn thua nhất thời. Người đó làm được tới mức này, khẳng định ở trong nghề không phải ngày một ngày hai, nếu có thể đưa về phòng thị trường làm cấp phó là dư sức.” Lâm Bằng Phi hưng phấn hẳn lên.
Vậy là mọi người đều hiểu ý đồ của tổng giám đốc rồi, đều cười ha hả, chủ quản Diệp thấy hơi quai quái.
“Phó tổng Diêm, vẫn phải làm phiền anh.” Lâm Bằng Phi khoác vai phó tổng Diêm, giọng điệu hiền hòa hơn vài phần: “Thông báo cho các nhà buôn trong thành phố, cửa hàng lớn, tốt nhất là anh có thể tự mình đi một chuyến, chuyện hôm nay nói với nhau là được, không cần đưa lên bàn làm việc. Nói với bọn họ, hai ngày tới cung cấp hàng có thể sẽ thiếu hụt một chút, để họ dừng xuất hàng số lượng lớn, cảnh cáo thích hợp, loại hành vi bán hàng vượt địa bàn này sẽ phạt nặng, để họ chú ý một chút.”
“Được, chuyện này để tôi làm.”
Phó tổng Diêm gật đầu, nếu nguồn hàng thiếu hụt cộng thêm phía công ty sẽ phát giác, vậy thì nhà bán buôn không thể không coi trọng, tiếc tiền không bán, cắt đứt khả năng có được nguồn hàng giá rẻ của đối phương. Cho dù đối phương cắn răng làm thì lợi nhuận không bằng nhà bán buôn của Phi Bằng, coi như có được nhà tiêu thụ miễn phí.
“Còn đứng hết ở đây làm gì nữa, đi làm đi, tôi tới khu phong cảnh xem sao, cũng mấy năm rồi chưa tới khu phong cảnh Hoàng Hà.”
Lâm Bằng Phi nhắc nhở đám cấm dưới, mọi người tỉnh lại, ai làm việc nấy.
Lúc này thời gian chỉ tới 1 giờ 40 phút chiều, Lâm Bằng Phi xuống lầu lái xe rời công ty mới nhớ hôm nay vốn định về nhà cha vợ thăm hỏi, không ngờ bị chuyện này quấy phá tâm sự.
Loạn, trong lòng rất loạn, nói thế nào thì lợi ích trong túi cũng bị người ta cướp đi, ai mà dễ chịu cho được, mỗi năm khu phong cảnh Hoàng Hà đem về cho bọn họ gần 2000 vạn lợi ích, không một đại lý nào có thể xem nhẹ. Cả đời ở thị trường này giao chiến bao trận, Lâm Bằng Phi chưa bao giờ thất bại theo kiểu thế này, chỉ trong một đêm mất hết thị trường, mà ai lấy đi còn không biết.
Từ công ty đi ra đường vành đai, đi vào đường Giải Phóng, nhận ra mình đi nhầm đường, hình như tới khu phong cảnh cơ mà, trong ký ức nhớ rõ nhất là cái trụ đá cắm cờ, vì thế tới thẳng đường cao tốc, chuẩn bị khảo sát thực địa khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long. Đi tới trạm thu phí mới nhớ ra một việc, trưa nay quên ăn cơm mất rồi.
...............................
Cơm trưa? Đúng rồi, đám anh em cũng mừng quá quên mất, tới khi Soái Lãng và La Sách lái xe tới đình Sướng Hoài, gọi điện thoại rất lâu mới thấy Trình Quải mỡ trên người rung rinh dẫn đám thủ hạ tới.
La Sách ở khoang sau xe chia cho mỗi người một suất cơm hộp, mọi người ngồi xuống bên xe, ngồi bệt xuống đất, ra sức và cơm vào miệng ăn như chết đói chết khát.
“Đói tới mức đó cơ à?” La Sách trêu ghẹo.
“Ừ, đói lắm, chỉ mải làm mà quên cả ăn.” Mồm Trình Quải đầy cơm, nói chuyện hàm hồ nghe không rõ, ăn nửa hộp cơm đỡ đói rồi mới nói với Soái Lãng ngồi ở ghế phụ lái: “Soái Lãng, hôm nay làm một việc lớn thế này, mày thế nào cũng phải khao thưởng anh em một phen chứ! Thế này cũng coi là mời khách à, toàn rau xanh, khoai tây, cả thịt cũng chẳng có.”
“Có ăn là được rồi, mày nên nhớ lúc tao và La Sách rủ mày tới thương lượng, mày không muốn làm, giờ sao lại thành mải làm tới mức quên ăn rồi... Sướng quá chứ gì?” Soái Lãng nằm gác chân lên cửa sổ dài giọng chế giễu Trình Quải.
Trình Quải cười ngốc nghếch, đúng là thế thật, đúng là vui tới quên hết mọi chuyện rồi. Đang ăn thì cửa kính xe hạ xuống, một cái đầu có thể so với Trình Quải thò vào, tiếp đó là tiếng Đại Ngưu mắng: “Ăn chết luôn đi, anh mày chạy mất chục km đưa cơm cho chúng mày mà ngay cả một lời cám ơn cũng chẳng có.”
“Cám ơn cái rắm, chở đồ uống thuận tiện mang theo thôi, làm như là ân tình lớn lắm vậy.”
Anh em tụ họp, tiếng nói cười không dứt, hình như không ai để ý nguy cơ cận kề.