← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 274 Kế hoạch ứng phó, mỗi người một ý. (3)

Hộp cơm trị giá có mấy đồng thế là biến mất như sao băng, uống ừng ực hết nửa chai nước tinh khiết, đúng kiểu ăn uống thiếu khoa học nhất. Trong khi những người khác ăn chưa được một nửa thì Trình Quải no ợ liền hai cái, đột nhiên phát hiện Soái Lãng, Đại Ngưu, La Sách đang nhìn mình chằm chằm, hắn chột dạ sờ mặt xem dính gì không, có đâu: “Làm sao thế?”

Đại Ngưu cười khoe hàm răng trắng đều đặn, hoàn toàn không hợp với dung mạo, còn cảm thán: “Tao thích nhìn Lão Quải ăn, rất khai vị.”

“No chưa, có cần ăn hai suất nữa không?” La Sách hỏi với giọng chẳng tử tế gì.

“Mày ăn nhiều chiếm chỗ nhiều, tính vào chi phí ngày hôm nay, mai nộp tiền ăn cho tao.” Soái Lãng nhắc.

“Mẹ chúng mày, vào hùa trêu tao chứ gì? Bầy đàn.” Trình Quải phản kích, vẻ lưu manh lộ rõ ra ngoài: “Có tin anh mày đem ảnh khỏa thân của bọn mày cho vào tạp chí, đặt tiêu đề Tiếng lòng của ba chàng đồng tính không? Ha ha ha... Hay là Mối tình hoa cúc, không làm bọn mày buồn nôn tới chết phí công tao bán sách bao năm.”

“Bà mẹ mày.” Đại Ngưu bị kích thích giơ tay lên.

La Sách hiểu ý, biết phải chỉnh thằng chó này thế nào rồi, hai thằng đưa tay ra cười nhăn nhở bóp ngực Trình Quải, thằng béo này béo tới có ngực rồi. Đám anh em năm xưa khi chưa có gái mà sờ, lấy Trình Quải ra sờ tạm. Trình Quải quá quen trò này, hai tay khoanh lại khép chặt không cho sờ, còn cười hì hì....

Phản ứng của thằng này quá quái lạ, tốt tính hơn thường ngày cả trăm lần, điều này thật vô lý, chỉ có một khả năng, thằng béo hôm nay trúng mánh rồi.

Chợt Soái Lãng nhớ ra cái gì đó, mắt đảo quanh, quả nhiên thấy trong tay du khách xuống núi có cầm một vật, vung tay bợp gáy thằng béo: “Thằng cha mày, mày tới đây bán báo lậu à? Thằng vương bát đản, mày thuần túy muốn quấy rối phải không?”

“Hả? Ai bán, bán gì cơ?” Trình Quải chết không nhận tội, lắc đầu quầy quậy: “Không phải tao, mày chớ nghi oan người tốt.”

“Mày đừng vờ vịt, trừ mày ra làm gì có ai nữa, Lão Quải, mày tích chút đức đi được không? Sao đi tới đâu bán đồ nhái tới đó?” Soái Lãng mắng mỏ.

Thừa biết tính thằng này, không bất ngờ, nhìn đám thủ hạ hắn ở ngoài cười trộm, Đại Ngưu vỗ vai Trình Quải: “Xong, mày hết cứu rồi Lão Quải, mày tới một cái, hình tượng khu phong cảnh Hoàng Hà giảm liền ba cấp.”

“Sao, sao? Bán hàng nhái thì sao nào, làm như mày chưa bán ấy.” Trình Quải nóng máu chỉ mặt Soái Lãng, sau đó mắng Đại Ngưu: “Mày cũng bán rồi, mày bán hàng giả của Lừa Đảo ở ga tàu, kiếm không ít.

Đến La Sách cũng không thoát nạn, hắn chỉ thẳng mặt chửi: “Đừng mở mồm nói hình tượng với tao, công ty du lịch của mày còn không phải thứ công ty bẩn lừa khách à, mày cười ai chứ?”

“Này, mày nói rõ ràng cho tao, thế nào là công ty bẩn, tao kinh doanh có đăng ký có nộp thuế đàng hoàng, mày muốn ăn đòn à?” La Sách không vui.

Đại Ngưu tách hai thằng ra, sợ đánh nhau thật, hứng thủ hỏi: “Lão Quái, tao thấy chỉ bán tạp chí thôi chưa đủ, phải bán cả bản đồ du lịch nữa, mày có không, để tao về ga tìm cho mày bản gốc luôn.”

“Được, trừ nhân dân tệ, cái gì tao cũng có thể in ra được.” Trình Quải sáng mắt, tự hào nói.

Mấy anh em tệ nạn tụ tập vào một chỗ thì thông thường không phải ăn uống thì cũng là bàn bạc làm sao kiếm tiền hoặc chơi xấu người khác.

Soái Lãng bóp trán, muốn đưa đám này về nẻo chính làm ăn đàng hoàng e không thể, xen vào át đề tài này đi: “Chúng mày nghe tao nói... Bây giờ làm ăn tử tế cũng kiếm được tiền, làm sao cứ phải nghĩ mấy cái trò bàng môn tà đạo? Lão Quải, hôm nay mày bán bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu?”

“Hơn 200 két, mỗi két 20 chai, mỗi chai Ác Nhĩ Mã kiếm 4.5 hào, mỗi chai Coca, Sprite kiếm được 2 hào, trà xanh nước quả tầm 3 hào, để tao tính, tao tính.... Hôm nay tao kiếm được chừng 2000 đồng, trừ tiền xăng dầu, tao dẫn theo 4 người, mỗi người lương 100... Vậy là được hơn 1000...” Trình Quải gập ngón tay tính rất nhanh.

Nói tới tiền, La Sách hứng thú hẳn lên: “Bảo sao bọn đại lý vênh váo thế, lợi nhuận từ đây ngon hơn cả mở tập đoàn du lịch, chỉ cần làm ở đây ba tháng, vãi, kiếm hơn cả làm một năm.”

“Đúng rồi, tao cũng tính, bọn mình có thể nhập đồ uống từ bên bán buôn, mang tới khu phong cảnh và bến xe bán... Thật, Ác Nhĩ Mã khó bán chứ thương hiệu có tiếng khác dễ bán lắm, riêng trên tàu, chúng ta chịu khó chen chúc chút, một ngày kiếm cả nghìn là chuyện nhỏ... Đúng không Soái Lãng?” Trình bắt đầu mơ mộng tới một viễn cảnh mỹ hảo rồi.

Soái Lãng ngáp một cái tỏ ý các chú non lắm: “Bọn mày nằm mơ đi, làm ăn kiểu này thì chỉ kiếm ngày nào hay ngày đó thôi.”

Trình Quải bĩu môi khinh thường bọn ngốc, cơ mà lạ La Sách với Đại Ngưu không rõ cũng dễ hiểu, sao Soái Lãng lại không hiểu, hắn hạ thấp giọng hất nước lạnh: “... Các huynh đệ, chú ý chút, trước đó tao không đồng ý vì cướp địa bàn của người ta, chúng ta làm có chút bất nhân, khi bọn chúng cướp lại, chúng ta giữ không nổi.”

“Sao mà không giữ nổi? Thằng nào tới thịt thằng đó, sợ cái quái gì? Đừng sợ, việc này tao gánh, ai dám gây chuyện tao gọi hết công nhân vận chuyển ở ga tàu tới.” Đại Ngưu hung hăng tuyên bố.

“Làm việc không thể chỉ biết dùng nắm đấm, mày còn phải biết dùng tới cái đầu nữa.” Trình Quải đẩy đầu Đại Ngưu ra, giáo dục: “Chúng ta lấy hàng của họ, giúp họ kiếm tiền, chứ riêng bằng đồ uống Ác Nhĩ Mã thì đừng hòng ăn được. Thế nên người ta muốn chẹt cổ chúng ta không phải quá dễ à? Tùy tiện đánh tiếng một cái là bị cắt nguồn hàng rồi.”

“Có thể tới thành phố khác nhập hàng, nhưng tính thêm phí vận chuyển thì kiếm được là bao nữa? Còn chưa nói người ta trực tiếp thiết lập điểm bán hàng ở khu phong cảnh, thế là không cần đuổi chúng ta cũng phải tự cuốn xéo.”

Phải nói tuy tính cách thằng này thối nát, nhưng con mắt thì không, chuẩn lắm, nói cho Đại Ngưu và La Sách xì khỏi luôn, nhất là nghĩ tới giờ còn chưa thấy người và xe của đại lý kia xuất hiện, không biết đối phương mưu mô gì, mây đen che phủ dày thêm vài tầng.

“Choáng rồi à, không mơ mộng nữa à? Thời buổi này có kẻ nào mà không tinh như quỷ, đừng nghĩ có ai ngốc, có thể chống đỡ dăm ba ngày kiếm chút tiền tiêu vặt là khá lắm rồi. Đừng tưởng bở, người ta là công ty lớn bận rộn, nhất thời chưa phản ứng kịp thôi, nên chưa xử lý chúng ta, đợi người ta chú ý tới rồi thì chúng ta chỉ có thể làm hai việc, một dọn quầy, hai cuốn xéo.” Trình Quải thấy mấy người còn lại đều tịt ngòi cả rồi thì càng được thể lên mặt, mấy tên khốn kiếp này bình thường thích lấy hắn ra trêu chọc lắm, giờ không tranh thủ còn đợi tới lúc nào.