Q1 - Chương: 275 Phía trước gian nan, trú chân nơi nào. (1)
Bị Trình Quải liên tục dội nước lạnh, cơn hưng phấn của Đại Ngưu và La Sách giảm thấy rõ, tỉnh ra thì đúng là vậy thật, hai bên mạnh yếu quá rõ ràng rồi.
Có điều La Sách không phục, hay nói chính xác hơn là không cam tâm, đang làm ăn tốt như vậy mà: “Xem mày nói kìa, làm như bọn mình làm bằng bùn nhão, người ta muốn làm gì thì làm vậy.”
“Đúng thế, chúng ta năm xưa dù sao cũng là Trung Nguyên Ngũ Hại lừng danh trong khu tập thể cơ mà. Văn có La Sách, võ có tao, bẩn có Lão Quái, gian có Soái Lãng, còn cho lưu manh chuyên nghiệp Lão Hoàng. Bất kể chúng giở trò gì, chúng ta cũng ứng phó được một hai tháng chứ?” Đại Ngưu không phục, năm anh em bọn họ tụ tập với nhau mấy khi thua thiệt.
Nhắc tới danh xưng Trung Nguyên Ngũ Hại, cả đám cùng cười hô hố, bồi hồi nhớ lại một thời oai hùng. Bọn họ một văn một võ, một bẩn một gian, thêm vào một lưu manh, nhớ năm xưa bất kể là đi đánh nhau hay đi ăn trộm, đều có phân công rõ ràng, đứa trông chừng, đứa khuân vác, đứa bày kế, đứa đánh lạc hướng, đứa tiêu thụ.
Năm anh em mỗi người một việc, phối hợp chặt chẽ, chẳng qua là sau khi tốt nghiệp cao trung mỗi người một hướng, qua lại ít đi, rồi tuổi tác lớn hơn, không làm mấy chuyện kia nữa.
Nhưng mà cũng chẳng tử tế hơn là bao, như chuyện chặn xe sáng nay, Đại Ngưu vừa nghe một cái là làm ngay, hoàn toàn là sở thích cá nhân, không cho tiền hắn cũng làm.
Nói thì nói vậy thôi, dù sao lớn cả rồi, không còn hăng máu như thời thanh xuân xốc nổi nữa.
Trình Quải nghe Đại Ngưu nói muốn cầm cự một hai tháng, rất lão thành lắc đầu: “Tao cũng muốn lắm, một hai năm càng tốt, kiếm tiền thì có ai mà không thích chứ? Nhưng mà chúng ta và người ta ở hai cấp bậc hoàn toàn khác nhau ... Mày ở đường sắt khuân vác lâu nên ngu người rồi à, hai mắt chỉ biết tiền ...”
“Mày có biết thị trường là gì không? Mày hiểu kế hoạch marketing không? Mày đếm xem, Chính Nùng, Lục Nhĩ, Lam Môi, Thư Sảng thêm vào Phi Bằng lớn nhất, có nhà nào là không có nền tảng hàng trăm vạn. Ông chủ Phi Bằng gia sản tới nghìn vạn rồi.”
“Chúng ta là một đám phỉ xông vào cướp bóc một phen, sau đó nhanh nhanh mà chạy, nếu không thành công địch của tất cả các nhà ... Trên đường chạy về không bị người ta ném cho cục đá vào đầu là may rồi ... Tiền như thế, không phải mỗi bọn mày thèm, ai chả thèm.”
Lại một gáo nước lạnh nữa, nói cho Đại Ngưu và La Sách tịt hẳn, không còn cả tinh thần mà cãi lại, luận chơi bẩn, xưa nay chỉ có Trình Quải chơi người khác, chưa từng bị chơi lại, vì sao? Chủ yếu vì hắn nhìn rõ thiệt hơn.
Đột nhiên Trình Quải nhớ ra cái gì, bổ xung: “... Phải rồi, chặn xe do bọn mày làm, tao không liên quan nhé, khi chúng tìm tới nhà là tao khai đấy ... Tao không chịu được uy hiếp dụ dỗ đâu.”
Đấy, thằng chó má nó vô liêm sỉ tới mức độ đó đấy, ngay cả chuyện bán đứng anh em mà hắn còn ngang nhiên công bố trước thì làm sao nó thua thiệt được.
Thế là chọc giận đám đông rồi, La Sách và Đại Ngưu một đấm một đá, chào hỏi lên người cái thằng chỉ biết lợi ích không biết anh em này, đã thế Trình Quải còn ôm đầu kêu: “Tao nói trước tránh tổn thương tình huynh đệ còn gì nữa, với lại chuyện này có đếch gì mà nói tới trượng nghĩa hay không? Chúng mày làm việc chẳng vẻ vang gì, tao lại bao che cho chúng mày à?”
Hết chịu nổi, cả Soái Lãng nãy giờ mải trầm tư, ít tham gia câu chuyện cũng đá cho Trình Quải một cái.
Năm anh em mỗi người một đặc điểm, như Trình Quải, có lợi thì kéo hắn theo ngay được, không nề hà chuyện bẩn thỉu tới đâu, khi thuận lợi không sao đâu, bất lợi một cái thì ai hắn cũng bán đứng, không nể nang tình cảm gì hết.
Chuyện này không phải chỉ xảy ra một lần, lần sau có chuyện gì hay, hắn vẫn trâng tráo sán tới gọi anh em ngọt xớt, đánh hắn mấy cái thì hả giận nhất thời chứ không thay đổi được gì.
Cả đám trình độ văn hóa chả cao, thân thiết đấy, nhưng mà không khác đám thổ phỉ, người ngoài nhìn vào sẽ chẳng hể hiểu nổi sao đám này chơi với nhau được.
Cho dù Trình Quải hất nước lạnh rồi, tinh thần cả bọn đi xuống, cũng tỉnh táo hơn không ít, song thèm thì vẫn thèm, hai ngày trước năm anh em mật mưu, hôm nay ra tay một phát là thắng, xem xu thế thì thành quả vượt quá dự tính rồi, mỗi khu vực bọn họ phụ trách phải tiêu thụ được 300 - 500 két nước, tương ứng một ngày thôi kiếm nhẹ nhàng vài nghìn, chuyện tốt như thế kiếm đâu ra?
Chuyện gì thì cũng phải có lợi mới có tinh thần, ngay cả Trình Quải đi hất nước lạnh người ta vẫn muốn thương lượng xem tiếp theo nên làm thế nào?
Đại Ngưu vỗ ngực, cứ nghiêm trận đợi địch, kẻ nào dám tới gọi mấy chục người tới đánh cho về quê mẹ luôn.
Không được, cái thằng bạo lực này đầu óc không dùng được, Soái Lãng trực tiếp bảo hắn ngậm mồm, hỏi La Sách, La Sách cũng chẳng có cách tốt hơn, dù sao thấy chỉ cần mua chuộc chủ nhiệm Vương, ăn uống tắm rửa với vài em gái tiết hỏa là xong, cùng lắm hiếu kính tí tiền.
Không được, người phủ nhận là Trình Quải, đám người chính quyền kẻ nào kẻ nấy có lợi thì nhảy vào ăn chia, có chuyện đẩy mình ra gánh, ngàn vạn lần không thể tin tưởng.
Giờ người ta chả mất gì mắt nhắm mắt mở cho mấy anh em làm bừa, đến khi có chuyện hắn nhảy ra xử lý bọn họ đầu tiên. Má nó chứ, định đấm tiền cho người ta à, ngu vậy mà cũng nghĩ ra được, phía Phi Bằng giàu gấp năm anh em trăm lần, nói tới quan hệ thì sâu hơn được người ta kinh doanh ở đây chục năm à?
Đúng, chính vì mối lo này mà Soái Lãng mới im lặng, người mua chuộc được bằng tiền là không đáng tiền nhất.
Thời tiết giữa trưa, mặt trời gay gắt chiếu khắp khu phong cảnh, qua nửa ngày trời nung nóng, hơi nóng bốc lên từ mặt đường cảm giác làm cảnh vật méo mó.
Nóng, nóng và nóng, đến cả gió núi lồng lộng cũng như thổi qua bếp lò, chẳng được tích sự gì ngoài việc lấy đi thêm hơi nước trên thân thể người ta.
Khu phong cảnh vẫn đông đúc, nhưng đa phần đã không đi ngắm cảnh nữa rồi, rút vào chỗ tránh nắng nghỉ chân, hoặc ăn uống, phục vụ chẳng tốt mấy, giá lại cắt cổ. Ở nơi khác nhà hàng khách sạn phải tranh nhau khách, ra sức lấy lòng, chứ nơi này vào mùa cao điểm à, bất kể ăn, ở, đi lại, khách hàng đều không có ưu thế gì, bán hàng mới là thượng đế.