← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 276 Phía trước gian nan, trú chân nơi nào. (2)

Bốn cái đầu kia vẫn tụ vào nhau tranh luận không thôi, khi chưa đi tới đâu thì có một chiếc xe đi tới, một chiếc Toyota đỗ sau xe của La Sách, còn tưởng là du khách cho nên chẳng ai chú ý làm gì.

Không ngờ cửa xem mở ra, có người gọi các anh em, nhìn thấy Lão Hoàng tới, mái tóc nhuộm vàng rực trông rất bắt mắt, hơn nữa ở vị trí lái xe còn có một nữ nhân, bốn tên đang mật mưu làm bậy tức thì vừa hâm mộ vừa đố kỵ, quên luôn đề tài tranh luận.

“Chà... đổi xe mới rồi.” Trình Quải giọng chua lè.

“Chà... Đổi gái mới rồi.” La Sách hâm mộ lắm.

“Chà... Chuẩn bị đánh dã chiến hay là thủy chiến không biết.” Đại Ngưu dâm đãng nói.

Suy đoán hết rồi, không còn gì để nói nữa, Soái Lãng thò đầu gọi: “Thiếu mày thôi đấy, bảo tới sớm tụ tập sao giờ mới tới?”

“Ha ha, có việc, có người tìm chúng ta.” Lão Hoàng chỉ cô gái trong xe.

Cô gái kia bấm còi một cái coi như chào hỏi, đi xuống đứng ở bên xe, rất xinh đẹp, còn chưa đánh giá xong số đo ba vòng thì Lão Hoàng đã giới thiệu, đó là đại biểu tiêu thụ của Chính Nùng, bọn họ có hai điểm tiêu thụ ở Y Sơn Đình.

Hôm nay Lão Hoàng dẫn hai nhân viên của La Sách đi dụ dỗ người ta nhập hàng Ác Nhĩ Mã, kết quả là kinh động tới Giải khát Chính Nùng. Chứ không à, người ta giữa trưa tìm tới đây này, tìm tới làm gì? Lão Hoàng hạ thấp giọng nói: “Giám đốc Đỗ nói, có thể cung cấp hàng với giá kênh tiêu thụ cho chúng ta, tao đồng ý rồi, bọn mày xem mà làm.”

Má nó, thằng này còn thối nát hơn Trình Quải, chưa thương lượng đã bán sạch đám anh em rồi, lại nhìn cô gái đứng bên xe, áo sơ mi ngắn tay, váy công sở, trang phục rất chính thức, lúc nào cũng trên miệng cũng mang nụ cười ngọt ngào.

Từ cái vẻ mê mẩn của Lão Hoàng, làm anh em khó tránh khỏi thằng này bị người ta dùng mỹ nhân kế rồi. La Sách không đồng ý, Đại Ngưu có ý kiến, Trình Quải chỉ bận mắng chửi Lão Hoàng thấy sắc quên bạn.

Soái Lãng đau đầu, lợi thế của bọn họ là địch ngoài sáng họ trong tối, đánh du kích, tất nhiên y cũng không nghĩ che giấu người ta được lâu, nhưng phải cầm cự ít ngày, ai ngờ đồng đội bán ngay rồi, tức tối mắng nhỏ: “Mày hay dở gì cũng phải đánh tiếng trước cho bọn tao chứ, sợ người ta không biết chuyện nát mà chúng ta làm à?”

“Yên tâm, cô ấy không biết chuyện này do chúng ta làm đâu, lúc tìm tới tao cô ấy còn chưa rõ làm sao chúng ta cướp được hết sạp hàng của Phi Bằng kìa.” Lão Hoàng vênh mặt kiêu ngạo, chuyện này hắn thấy anh em mình làm quả đẹp, đẹp tới mức không giấu được trong lòng, thoắt cái chuyển giọng: “Thế nên tao nói với cô ấy rồi, chuyện này trừ anh em mình ra thì không ai làm nổi, nếu không cô ấy còn chẳng đồng ý giá kênh tiêu thụ ấy chứ!”

Bốn người Soái Lãng tức thì như mắc xương trong cố, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lão Hoàng, hay rồi, đã dặn dò nhau phải giữ kín, kết quả chưa giữ nổi một ngày đã tự khai ra.

Soái Lãng chỉ muốn bạo hành thằng này một trận, vậy mà Lão Hoàng lại còn dương dương tự đắc cứ như làm chuyện tốt, làm dáng vẫy tay với cô gái kia.

Không nói gì, trừ Lão Hoàng ra thì không ai nói gì cả, Soái Lãng còn đang tính cách đối phó, ba tên còn lại chờ đợi, mấy cái mưu hèn kế bẩn thì Soái Lãng giỏi nhất bọn, vừa rồi còn thương lượng phía chịu tổn thất lớn nhất sẽ xử lý vụ này ra sao, ai ngờ chính chủ chưa tới, lại tới một người chẳng mấy liên quan, một cô gái cười rất ngọt.

Khi đến gần mới nhìn rõ, có chút nuối tiếc, đẹp thì đúng là đẹp, phải nói là đại mỹ nhân, hơi già một chút, ít nhất là trên 30, khả năng cao phải 36, 37 rồi, hơn bọn họ cả giáp.

Có câu nữ nhân 18 tựa đóa hoa, qua 30 thành bã trà, có trang điểm thế nào cũng không che giấu được những tang thương đã trải qua.

Loại tang thương này có người hình dung là dư vận vẫn còn, ít nhất còn phong vận, chân trần váy bó, áo trắng ngực cao, ăn mặt rất tươi trẻ, phối thêm chút xe, ít nhiều giống nữ nhân có sự nghiệp thành đạt.

Mấy anh em không vì cô gái này mà chấn động, nhưng trong mắt cô gái, năm người này khiến người ta chấn kinh, Trình Quải rất béo, La Sách rất đẹp trai, Đại Ngưu rất xấu xí, Soái Lãng rất đen và thêm vào Lão Hoàng tóc vàng rất dị loại, có lẽ không tin lắm cái tổ hợp khác người này thị trường của khu phong cảnh.

Lão Hoàng tích cực giới thiệu một phen, cô gái mỉm cười bắt tay từng người, khách khí đưa danh thiếp ra, dịu dàng giới thiệu: “... Làm quen một chút, tôi họ Đỗ, tên Đỗ Ngọc Phân, chủ quản phòng thị trường Giải khát Chính Nùng. Hành động của các vị hôm nay khiến tôi phải thán phục, tốn bao công sức mới tìm được anh Hoàng, xem ra tôi tìm đúng chỗ rồi, người lập kế hoạch là một trong số các anh.”

“Không phải anh ta sao? Còn tìm gì nữa?” Soái Lãng không hổ danh gian manh số một, chỉ ngay Lão Hoàng.

Ba tên còn lại đồng lòng phụ họa: “Đúng rồi, chính là anh ta, chúng tôi không biết gì cả, chúng tôi chỉ là người làm công bán sức kiếm tiền thôi, nghe anh ta chỉ huy hết.”

“Này này, từ khi nào mà lại thành chúng mày nghe tao chỉ huy chứ? Tao có chỉ huy cũng kiếm vài người tử tế mà chỉ huy, ai đi chỉ huy bọn thối nát chúng mày?” Lão Hoàng nhảy dựng lên rồi, hắn muốn tác thành chuyện này, nhưng xem ra ý kiến của đám anh em khó mà thống nhất được, quay đầu cười gượng với Đỗ Ngọc Phân.

Đỗ Ngọc Phân tựa như vô ý nhìn về phía Soái Lãng: “... Chuyện ai chỉ huy cũng được, có điều kết quả hết sức oanh động, bây giờ e toàn bộ các đại lý đều biết chuyện ở khu phong cảnh Hoàng Hà rồi, nơi này mỗi năm gần 200 vạn du khách, tương đương lượng tiêu thụ của một thành phố loại hai trong tỉnh ta. Các vị không tới mức cho rằng chỉ bằng Ác Nhĩ Mã là có thể đứng vững chân ở đây chứ?”

Một lời trúng đích, không thẹn là người cùng nghề, mà trong năm tên thổ phỉ vào thôn này, trừ Soái Lãng thì đều là tay mơ trong thị trường nước giải khát, thế nên lại vô tình nhìn y.

Hành động vô thức đó làm Đỗ Ngọc Phân càng thêm khẳng định: “Xem ra tôi chẳng những tìm đúng chỗ, hơn nữa còn tìm đúng người, anh có hứng thú hợp tác không?”

“Hợp tác à? Chúng ta gặp nhau mới được một phút, bàn chuyện hợp tác có hơi sớm.” Soái Lãng nghi ngờ nhìn Đỗ Ngọc Phân, trên thương trường lẫn bàn nhậu, đều có một quy tắc, ngàn vạn lần đừng xem thường nữ nhân, chỉ cần họ dám làm dám uống dám cởi, là họ chiếm hết ưu thế.

Lộ thì cũng lộ rồi, phải ứng phó ra sao đây?

......

Trung Nguyên Ngũ Hại xuất hiện đầy đủ rồi, truyện lúc này thực sự vào guồng.