Q1 - Chương: 277 Đất bằng dậy sóng, không gió bảo nổi. (1)
Đỗ Ngọc Phân vừa xuất hiện một cái về khí thế rõ ràng đang áp đảo cả năm tên thổ phỉ vào thôn, cười rất rộng lượng, không để ý tới thái độ của Soái Lãng, giọng điệu rất chân thành.
“Gặp nhau là có duyên, có duyên mới gặp nhau, thời gian dài ngắn đâu thành vấn đề? Chính Nùng chúng tôi tuy không bằng Phi Bằng, nhưng trong tay cũng có Pepsi, Khang sư phụ, Thống Nhất là loạt sản phẩm Khả Hỉ, mấy chục chủng loại.”
“Khu phong cảnh Hoàng Hà xưa nay luôn do một mình Phi Bằng độc chiếm, lấy hơn 70% phân ngạch thị trường. Các vị cướp hậu viện của người ta, đã nghĩ tới hậu quả chưa?”
“Tôi không phủ nhận mọi người rất thông minh, dùng hàng của chính Phi Bằng lấy thị trường của Phi Bằng. Song các anh cũng có nhiều vấn đề rất rõ ràng, đó là giá cao, phí vận chuyển cũng cao, đưa tới đây đã không kiếm được là bao nữa, lại dễ dàng bị Phi Bằng khống chế nguồn hàng. Đợi hai ba ngày Phi Bằng nắm rõ lai lịch của các anh, trực tiếp cắt nguồn hàng hoặc tăng giá thì các anh phải làm sao?”
Lời lẽ chẳng cao siêu, nhưng lại lần nữa nói trúng chỗ hiểm, đúng như lo lắng của mấy anh em vừa rồi.
Soái Lãng chẳng ngạc nhiên, nhưng mấy người khác mới vào nghề thì kinh ngạc, vị cô gái này nói trúng tâm khảm, khiến khí thế lại yếu đi vài phần. Cũng dễ hiểu ý đồ của đối phương, rất đơn giản, đổi hàng của Phi Bằng thành của Chính Nùng mà thôi. Với mọi người thì đơn giản, bán của ai chả là bán, ai rẻ thì lấy hàng của người đó.
“Bây giờ nói chuyện hợp tác thì còn sớm lắm.” Soái Lãng đủng đỉnh nói, không để thoát ách này lại vào cái tròng khác, xòe bài luôn: “Có điều cô muốn bán hàng, tôi có biện pháp, nói trước một câu, nếu cô muốn chúng tôi nộp tiền đảm bảo, nộp tiền đặt hàng gì đó là miễn bàn. Anh em chúng tôi đều là loại nghèo đói rách nát, dựa vào luồn lách mà nuôi miệng ăn.”
“Ở nơi này tôi cũng nói thẳng luôn, chúng tôi không định trụ lại, có thể kiếm tới ngày nào hay ngày đấy, không còn thị trường thì chúng tôi lại đổi chỗ khác.”
Nói tới chuyện này, đám anh em sứt môi lồi rốn chẳng xấu hổ, còn cứ như chuyện hay ho vinh dự lắm, mặt rất đắc ý.
Lại chả đắc ý, rõ ràng là điểm yếu của mình, Soái Lãng vênh váo nói ra như ưu thế lớn lắm vậy, chỗ này không kiếm được, anh phủi mông đi chỗ khác, dù sao hàng của anh giá rẻ, không gian thao tác lớn.
Đỗ Ngọc Phân có chút tò mò, không rõ mấy vị này lai lịch thế nào, tựa hồ chẳng hiểu quy tắc trong nghề, nhưng chính bọn họ phá vỡ sự thống trị vững như thành đồng của Phi Bằng nhiều năm qua. Trong mắt cô, bọn họ có điều kiện đàm phán giá cả: “Thế nào cũng phải có giao kèo đảm bảo gì đó chứ? Hiện giờ bất kể là đại lý hay kênh tiêu thụ, cơ bản là trả tiền trước, nhận hàng sau, không ai muốn đau đầu vì chuyện thu tiền hàng cả, chúng tôi cung cấp hàng cho anh với giá kênh tiêu thụ đã là ưu đãi lớn ...”
Nghe rất có thiện chí, nhưng mà Soái Lãng cắt ngang, không vì đối phương là mỹ nữ mà khác đi, đây là thay đổi lớn của y quãng thời gian qua: “Cô tin tưởng giao kèo sao? Mấy sạp hàng ở nơi này, mỗi ngày kiếm tám trăm tới cả nghìn, ít cũng phải năm bảy trăm, nói ra đều bằng vào Coca, Sprite, Kiện Lực Bảo, hay dở gì cũng nên có độ trung thành nhất định, nhưng cô thấy có không? Chỉ cần có lợi nhuận, Ác Mã Nhĩ họ cũng nhập ...”
“Còn người bán buôn càng khỏi nói, chúng tôi cầm tiền mặt tới nhà nào chẳng lấy được hàng, chỉ cần trên 100 két là cho ưu đãi giá, dù biết chúng tôi đem đi cướp địa bàn của người khác vẫn bán như thường ...”
“Tôi biết ý cô, cô muốn chiếm một phần ở thị trường này, nếu cô thật sự tin vào giao kèo gì đó, đơn giản, tôi đảm bảo với cô sẽ nhập hàng của cô, trả bằng tiền mặt. Có điều chẳng may nhà khác cho ưu đãi tốt hơn, vậy cô nói xem có nên bắt tay với họ không?”
Đỗ Ngọc Phân buông thẳng tay, chuyện này đại đa số người ta sẽ làm, nhưng không ai nói ra, vậy mà chàng trai này lại nói, không biết là thẳng thắn hay là giới hạn đạo đức quá thấp, khiến cô càng không nắm chắc nữa.
Cứ tưởng mình tìm tới cho người ta cơ hội, người ta phải nhớ ơn mình, ai ngờ chỉ vài phút, tình hình đảo ngược, đẩy quả bóng lại phía đối phương, Đỗ Ngọc Phân cẩn thận hơn: “Vậy anh cho rằng giữa chúng ta có khả năng hợp tác không?”
“Có chứ, vì sao lại không, cô có hàng, tôi có bản lĩnh, chúng ta là một đôi trời sinh, chuyện này còn phải hỏi nữa sao? Cô muốn tiêu thụ bao nhiêu hàng?”
Soái Lãng chớp mắt một cái đã thống khoái đi vào chủ đề, hơn nữa khẩu khí lớn tới mức bốn thứ phá hoại phía sau đều giật mình, cùng một suy nghĩ, đấy đấy thằng Lừa Đảo lại bắt đầu lừa con nhà người ta đấy, nó mở mồm ra một cái là xong rồi.
“Chúng tôi muốn 1/4 tới 1/3 lượng cung cấp hàng, vậy hẳn là khả quan rồi, mỗi ngày chừng 500 két, giá kênh phân phối.” Đỗ Ngọc Phân xòe bài, cảm giác thế là hơi nhiều, 1/5 cô cũng đồng ý, 300 két hơn 6000 chai một ngày, đối với một điểm tiêu thụ mà nói, là thành tích cực kỳ đáng nể, phải biết lượng tiêu thụ bình quân của Chính Nùng chỉ chừng 4000 két một ngày.
Không ngờ Soái Lãng khịt mũi: “Tham vọng của cô chỉ thế thôi à, thời tiết này một ngày bán cho cô một hai nghìn két là chuyện nhỏ.”
Không hề phô trương, rất chính thức, khẩu khí tự tin, thậm chí đến bốn anh em hiểu rõ Soái Lãng như vậy còn nửa tin nửa ngờ.
Đỗ Ngọc Phân thì giật mình, ngạc nhiên nhìn Soái Lãng, cả nhà buôn cũng không dám nói câu này, 1000 két, hơn 2 vạn chai, phải có 20 tới 30 vạn nhân khẩu mới tiêu thụ hết. Cô không tin, nhưng đối phương nói dối thì sẽ không nói vô lý như vậy chứ?
Soái Lãng biết chứ thuyết phục được người ta, thần bí nói: “Cô sẽ không cho rằng chúng tôi chỉ cướp một thị trường thôi chứ? Chúng tôi không bị bất kỳ một đại lý nào ước thúc, bằng với ở đâu cũng là thị trường của chúng tôi, chỉ cần chúng tôi nhắm vào.”
Điều này là đương nhiên, nhớ năm xưa đi bán hàng nhái, tất nhiên là đánh lén một chỗ sau đó chạy đi chỗ khác, có đại lý nào chưa bị Soái Lãng họa hại chứ?
Nhưng mà khi đàng hoàng nói ra lại ẩn chứa tầng ý tứ khác, nói câu này Soái Lãng liếc mắt nhìn Đại Ngưu, khiến Lão Hoàng tỉnh ngộ, vừa định lên tiếng, mông và nách trúng đòn, là Đại Ngưu, La Sách và Trình Quải kịp thời ra tay. Bọn họ chỉ còn một quân bài thôi, nói không chừng có ích.
Mọi người đều hiểu ý Soái Lãng, đảo mắt nhìn nhau cười rất gian, động tác này lọt vào mắt Đỗ Ngọc Phân, lại tin thêm vài phần, có khi đám người này còn có kênh tiêu thụ khác mà mình không biết: “Vậy thế này đi, lên xe tôi, chúng ta đàm phán kỹ hơn, giám đốc của chúng tôi cũng muốn gặp anh.”
“Được, song vẫn nguyên tắc đó, chúng tôi muốn thân phận đại lý phân phối, còn muốn thu nạp chúng tôi, miễn bàn.” Soái Lãng nói trước luôn.
Đỗ Ngọc Phân mập mờ nói: “Thế à, nếu chúng tôi đưa ra điều kiện thật ưu đãi thì sao?”
“Ưu đãi cũng không được.”
“Có thể cho tôi biết nguyên nhân không?”
Soái Lãng cuồng ngạo tuyên bố: “Tôi có tư cách làm đối thủ của các cô, vậy có cần uốn gối làm chó săn không?”
“Ừm có lý, mời anh ...” Thái độ của Đỗ Ngọc Phân trịnh trọng thêm vài phần, không còn là sự khách khí bề ngoài nữa, giá trị của Soái Lãng bất giác nâng cao không ít.