Q1 - Chương: 278 Đất bằng dậy sóng, không gió bảo nổi. (2)
Soái Lãng thầm thở phào, xem ra lừa được đối phương một nửa rồi, Chính Nùng đột nhiên xuất hiện, đây là chuyện không ai ngờ tới, nhưng có khi lại là cơ hội, chỉ một mình bọn họ thì cầm chân Phi Bằng sao được, an bài đám anh em xong theo Đỗ Ngọc Phân lên xe, rời Sướng Hoài Đình.
Bốn người còn lại người nọ nhìn người kia, trong lòng đều có chút kích động.
Lão Hoàng cứ tiếc nuối nói, người ta cung cấp hàng giá tốt, mình bán là xong, sao phải phiền hà... Ba người kia đồng loạt đá hắn, làm vẻ mặt khinh bỉ, kỳ thực họ cũng không rõ ý đồ Soái Lãng ra sao, chuyện xảy ra quá bất ngờ, hết thảy phải dựa vào Soái Lãng tùy cơ ứng biến.
Chỉ có Đại Ngưu tổng kết: “Các anh em, tao cảm thấy chúng ta sắp phát tài rồi đấy, chỉ cần chọc vào được, Soái Lãng không rút ra một cách dễ dàng đâu.”
Ừ, mấy người còn lại gật đầu, chính là thế, câu này thì không ai dị nghị.
14 giờ 20 phút chiều, Đỗ Ngọc Phân chờ Soái Lãng tới nhà khác Hoàng Hà, tới một gian phòng, cứ như làm gián điệp vậy.
Ở trong phòng gặp được Lý Chính Nghĩa giám đốc của Giải khát Chính Nùng, một nam nhân rất trắng, tuổi trên 30, đeo kính.
Ấn tượng đầu tiên của Soái Lãng với tên này là trông không giống giám đốc, mà giống giáo viên bất lương trong trường đại học, chuyên lừa ăn lừa uống dụ dỗ nữ sinh vậy. Mục đích gặp Soái Lãng tất nhiên là muốn phát triển nghiệp vụ tới khu phong cảnh Hoàng Hà.
Còn ấn tượng của Lý Chính Nghĩa với Soái Lãng cũng không tốt, cảm giác người này quá xảo trá, xảo trá tới mức hắn không muốn kéo lên thuyền của mình.
Con thuyền Chính Nùng trải qua nhiều cuộc va phạm với Phi Bằng đã thương tích đầy mình rồi, kỳ thực không phải vì Chính Nùng và Phi Bằng là oan gia, nhưng Pepsi và Coca cạnh tranh trăm năm, cho nên không tránh khỏi đấu đá, đấu càng lâu ân oán càng lớn, lợi ích một khi bị tổn thất thì không khác gì thù giết cha, hận đoạt vợ.
Mỗi lần Lý Chính Nghĩa nhắc tới Phi Bằng đều nghiến răng nghiến lợi, khiến Soái Lãng không thoải mái.
Vì sao? Vì mấy năm qua làm không ít nghề, cái chuyện làm ăn, bất kể anh bằng vào bản lĩnh, bằng vào quan hệ, bằng vào đảm lượng, hay bằng vào vận may kiếm tiền đều được, thua thì chịu. Chứ làm ăn tới mức thành thù hận thì vô vị lắm, Lý Chính Nghĩa thuộc cái loại rất vô vị đó.
Thế nên đàm phán không hề hòa hợp, Soái Lãng từ chối giá kênh tiêu thụ kèm đủ loại điều kiện, tuy có câu lạc đà chết vẫn to hơn ngựa, nhưng Soái Lãng là con ngựa sống, không muốn trói buộc vào con lạc đà chết. Hai bên vui vẻ hợp tác thì ok, muốn ràng buộc, miễn bàn.
Soái Lãng nói được làm được, đối phương ra thêm điều kiện, y bỏ đi luôn, không mặc cả gì hết.
Rất kiêu ngạo, đó là đánh giá của Lý Chính Nghĩa về Soái Lãng, làm hắn tức giận, từ lúc nghe tin về chuyện lạ hôm nay, hắn quyết đoán tới ngay, không ngờ húc đầu vào tường. Nhưng nghĩ lại thì, nếu là một người ngoan ngoãn nghe lời, làm sao dám đi đoạt miếng ăn trong miệng hổ.
Vì thế vị tổng giám đốc Lý do dự hồi lâu lại phải Đỗ Ngọc Phân đi tìm Soái Lãng, lần thứ hai chìa cành ô liu ra.
.....................
15 giờ 30 phút, Ngũ Long Khẩu.
Lâm Bằng Phi tới nơi này, đỗ xe lại ở trước trụ bê tông, đứng đó suy nghĩ rất lâu...
Bao năm qua ông ta tích góp rất nhiều mối quan hệ, muốn làm việc gì cũng cũng không quá khó, chỉ mấy tiếng đồng hồ đã tra ra rất nhiều việc.
Việc thứ nhất, ngày hôm nay trên đường quốc lộ không có hoạt động thi công nào cả, chỉ có kéo dây điện thoại cho thôn Nhất Thúc, mà không phải là cáp quang, đám lái xe không hiểu nghề này nên bị lừa.
Việc thứ hai, cục du lịch hoàn toàn không biết gì về cái gọi là "Đồ uống thuần thiên nhiên do khu phong cảnh tiến cử", đúng như trong dư liệu, chỉ là lẫn lộn khái niệm thôi. Khi thư ký Lý phản ánh chuyện này lên khu phong cảnh, bọn họ trả lời: Chúng tôi sẽ nhanh chóng làm rõ sự việc, xử lý theo pháp luật.
Nói hay lắm, ai chẳng hiểu, nếu đối phương sợ xử lý đã không có việc này, điều này chứng minh ban quản lý ngầm cho phép.
Còn nhiều thứ khác, trợ lý Tần tra từ cái tên Ác Nhĩ Mã ra địa chỉ nhà máy, giấy phép kinh doanh, đại biểu pháp nhân lẫn mã số doanh nghiệp. Đúng là có một xí nghiệp nhỏ như thế. Chủ quản Diệp lần tới điểm tiêu thụ của Ác Nhĩ Mã tại đường Thái Viên, ảnh chụp truyền vào điện thoại của Lâm Bằng Phi. Thậm chí còn từ người trong nghề tìm hiểu được, Bì Định Phương từng luồn lách đường phố bán đồ giả, bị cục công thương xử phạt hai lần, có tiền án.
Tư liệu có được ngày càng nhiều, phó tổng Diêm mò ra nguồn hàng những người này tới từ Vương Chiến Cường nhà buôn khu Đông Tân, hàng tồn trong tay hắn bị đám người kia nuốt hết.
Làm rõ đầu đuôi câu chuyện, Lâm Bằng Phi bỗng nhiên bật cười, thị trường mình dày công vun vén lại sụp đổ dễ dàng như thế, chỉ bằng một cái thương hiệu vô danh và hàng hóa trong tay nhà buôn của chính mình phá sập.
Con ngựa ô bất ngờ xuất hiện này có thành tài được không chưa nói, có điều Giải khát Phi Bằng thành trò cười là cái chắc rồi.
Chỉ còn lại đúng một việc nữa thôi, Lâm Bằng Phi ngồi xuống bên trụ xi măng, tính toán khoảng cách, mặt đường bị cái trụ chia làm hai, khoảng cách đúng như đội trưởng đội xe Thôi Hạo nói, trừ xe hàng của bọn họ, tất cả đều có thể đi qua một cách dễ dàng. Nếu không biết mánh khóe trong này, có khi nghĩ rằng đây là trụ cắm cờ hoan nghênh của khu phong cảnh thật ấy chứ...
À đúng rồi, còn vật liệu xây dựng, đây hẳn là xi măng 725# chuyên dụng... Ừm, hẳn dùng xe cơ giới chở tới đây, đây đúng là chuyện có dự mưu, còn bỏ công sức lớn nữa.
Nhìn qua giống như trò lưu manh giang hồ, kỳ thực ẩn chứa trí tuệ không tầm thường của người bố trí, chi tiết rất tỉ mỉ.
Lâm Bằng Phi hứng thú nhìn tảng đá chặn đường này rất lâu, đối thủ cũng thú vị đấy, nhưng chưa đủ cản đường ông ta.