Q1 - Chương: 279 Đất bằng dậy sóng, không gió bão nổi. (3)
15 giờ 20 phút, người của đại lý Lục Nhĩ cũng âm thầm tới khu phong cảnh, thông qua quan hệ, tìm được Trình Quải, nếu như không tra lai lịch tỉ mỉ, chỉ bằng hình tượng béo tốt tai to mặt lớn liền cực giống ông chủ của hắn, ai cũng khẳng định ngay đây là tên gian thương vừa chơi một vố đẹp oanh động giới giải khát.
Vì thế người của Lục Nhĩ tìm Trình Quải đàm phán, Trình Quải không thật thà như Lão Hoàng, hắn ba hoa nửa ngày trời, tìm hiểu rõ giá đại lý, giá kênh phân phối và giá bán lẻ của Lục Nhĩ. Sau khi làm rõ rồi hắn sảng khoái đồng ý ngay, không sao, mai đợi điện thoại của tôi, chuẩn bị 1000 két, tiền trao cháo múc...
Dáng vẻ ông chủ bệ vệ đó, lại thêm khí thế coi tiền như rác đó, khiến đại diện của Lục Nhĩ hớn hở mà đi.
Nhưng ngàn vạn lần đừng tin Trình Quải, có đợi tới hóa đá cũng không nhận được điện thoại của hắn đâu, nếu gọi điện thoại thúc giục, hắn nói túi tiền đang eo hẹp, hay là cung cấp một phần hàng đi, bán được trả tiền.
Cấp hàng cho hắn à, không dám, nói không chừng tiền thả trôi sông, còn không cấp hàng, chọc giận người ta, lần sau không dám tới gặp nữa.
Trình Quải thực sự không có hứng phát triển ở giới nước giải khát thôi, nếu hắn mà cố ý chơi bẩn, thế nào cũng lừa cho anh đưa hàng tới trước, không thì ép giá, anh không chịu giảm giá thì phải chịu chi phí vận chuyển, nếu giảm giá thì lỗ, dù thế nào vẫn lỗ.
15 giờ 50 phút, người của đại lý Lam Môi mò tới khu phong cảnh Nhạc Sơn Tự, bọn họ mò ra được nhà máy sản xuất Ác Nhĩ Mã nên tới nơi, mục đích chỉ có một, hợp tác.
Bất kể là đại lý, bán buôn, hay kênh tiêu thụ, ai nấy thính như muỗi, chỗ nào có mùi máu, chỗ nào có khoảng trống là mò tới ngay.
Thị trường một khu, một huyện còn đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu nữa là cả khu phong cảnh, thu nhập mỗi ngày lên tới mấy chục vạn. Hai nhân viên tiếp thị của Lam Môi cùng Lão Bì thì thầm nửa ngày trời, giá bán buôn này, điều kiện đi kèm là lượng tiêu thụ đạt mốc nhất định có hoa hồng, thậm chí hứa sẽ phân phối hàng tới tận khu phong cảnh.
Lão Bì xuất thân là phần tử đầu cơ, sao không hiểu thiệt hơn, nên đồng ý hết, so với Trình Quải còn có tâm cơ hơn, tranh thủ lôi kéo sang đề tài cạnh tranh giữa các đại lý. Hơn nữa quan tâm nhất là Phi Bằng sẽ có phản ứng gì?
Phản ứng của Phi Bằng ấy à? Hai nhân viên tiêu thụ nói thế quái nào được, Lam Môi chỉ chiếm phân ngạch vài khu vực nhỏ trong tỉnh, không cùng một cấp bậc với Phi Bằng, thậm chí chưa từng cạnh tranh với nhau ấy chứ.
Nói tới đó Lão Bì thấy mình dám đối đầu với Phi Bằng là chuyện hết sức oai phong.
..................................
16 giờ 30 phút, bên bờ Hoàng Hà, gần bức tượng người mẹ Hoàng Hà bế con, nơi này là trung tâm của toàn bộ khu phong cảnh, dưới bức tượng nguy nga là Hoàng Hà chảy cuồn cuộn bất tận, là bậc thang đá trắng, là tán cây um tùm, là đình đài thấp thoang, là ánh chiều tà, là gió thổi bóng lay, chim mỏi về rừng...
Đây chính là thời gian ngắm cảnh tốt nhất giữa mùa hè.
Lưng chừng núi, trong đình đá, dưới bóng mát, Soái Lãng và Đỗ Ngọc Phân giống một đôi du khách bình thường dừng chân lại nghỉ ngơi, có điều bọn họ đã ở cái góc nhỏ kín đáo đó thì thầm rất lâu rồi.
Nói gì thì đương nhiên là bí mật, Soái Lãng lúc thì trầm ngâm, lúc lại thao thao bất tuyệt. Đỗ Ngọc Phân lắng nghe, thi thoảng nhíu mày đưa ra câu hỏi. Hai người bàn bạc rất lâu, lâu tới mức Soái Lãng nhận được điện thoại của cả Trình Quải, Lão Bì thậm chí là Tiểu Bì, nội dung gần giống nhau, các đại lý tìm tới muốn cung cấp hàng.
Tình thế dần rõ ràng, ai cũng biết khu phong cảnh là thị trường hoàng kim, mọi người đều vót nhỏ đầu chui vào, nếu một đại lý nhỏ ngoài Bằng Phi chui vào, tất nhiên thành kẻ thù chung. Nhưng bất ngờ sao, một thương hiệu vô danh nhảy vào, lại thành hi vọng của tất cả mọi người.
Ai cũng nhìn ra, Ác Nhĩ Mã căn bản không trụ lại được, không thể trở thành thương hiệu chủ đạo, chỉ là thứ sản phẩm đi kèm thôi, vậy phân ngạch dư ra kia ai cũng có khả năng rồi. Một là không sợ đối thủ lớn mạnh, hai không sợ cạnh tranh trực diện với Phi Bằng, ba là lợi nhuận khả quan như thế, nên đám Soái Lãng thành đối tượng lôi kéo.
Đám đại lý kia vừa muốn mở rộng lại muốn tránh xung đột chính diện với Phi Bằng, cho nên Soái Lãng thành quân cờ quyết định hướng đi thị trường, có điều chuyện tốt sẽ không kéo dài, một lúc nào đó khi sản phẩm của họ đã có chỗ đứng nhất định, quân cờ kia thành cờ bỏ.
Như vậy cơ hội và thời gian cho Soái Lãng sẽ rất ngắn ngủi và tạm bợ.
Vì thế Soái Lãng cũng thẳng thắn với các đại lý, nguyên tắc của y không đổi, cả điều kiện kèm theo của Lý Chính Nghĩa không chấp nhận. Cùng Đồ Ngọc Phân đàm phán hơn một tiếng, quay đi quẩn lại, Soái Lãng càng thêm tự tin, còn Đỗ Ngọc Phân càng bất an, mỗi lần bất an thì theo bản năng hai tay đan vào nhau chơi đùa với ngón tay, châm chước rất lâu mới tìm điểm đột phá mới.
Khi lần n xuất hiện động tác này, Đỗ Ngọc Phân mân mê ngón tay cái: “Soái Lãng, cậu không ký hợp đồng đại lý, không ký hợp đồng cung cấp hàng, không ký bảo đảm thì vụ làm ăn này chúng ta tiến hành thế nào?”
“Chị không làm thì thôi, không phải tôi nói lời khó nghe, nếu chị thấy giữa chúng ta không có cơ sở tin tưởng nhau, chị cần gì phải dây dưa... Nếu như chị muốn làm, rất đơn giản, tôi nói cho chị biện pháp rồi đấy, chị cung cấp hàng, tôi bán giúp chị, thế thôi, có gì khó khăn đâu.” Soái Lãng trước kia thích trêu chọc mấy cô bé, giờ nhận ra trêu chọc bà chị cũng thú vị lắm, nhất là bộ dạng Đỗ Ngọc Phân, do dự tựa muốn tựa không, cứ như đang cân nhắc có lên giường cùng mình không vậy, rất buồn cười.
“Thẳng thắn mà nói, tôi rất coi trọng những lời cậu nói, đây là chuyện chưa từng có, tôi dám khẳng định không ai đỡ được đòn hiểm hóc này, có điều nếu không có bất kỳ sự đảm bảo nào, vậy thì mọi nguy hiểm đều đổ lên đầu tôi, tổng giám đốc của chúng tôi sẽ bắt tôi phải đảm bảo.” Đỗ Ngọc Phân tỏ ra yếu thế một cách uyển chuyển, lấy thế yếu làm lợi thế trước nam nhân, đó là điểm mạnh của nữ giới.
“Nếu chị thấy tôi đáng hợp tác, vậy thì đảm bảo có gì phải sợ, nếu chị thấy tôi không đáng đảm bảo, vậy cần gì hợp tác? Tôi nói này chị Đỗ, đừng dây dưa nữa, tôi nói mỏi mồm rồi, con người tôi có tính nguyên tắc, thậm chí tôi thấy hợp tác với chị còn là thiệt thòi, chẳng bằng nhập hàng của Phi Bằng cho tiện.” Soái Lãng nói tới đó đứng dậy, phủi quần muốn đi.