← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 280 Đất bằng dậy sóng, không gió bão nổi. (4)

Đỗ Ngọc Phân nhìn chằm chằm y, đánh giá mức độ nguy hiểm trong việc này, trước khi Soái Lãng ra khỏi đình, thở hắt ra: “Tôi đồng ý.”

“Sao không nói sớm, sớm muộn gì chị chẳng đồng ý.” Soái Lãng không ngạc nhiên, chuyện gì đến sẽ phải đến thôi.

Thỏa thuận xong, Đỗ Ngọc Phân liền có cảm giác mắc lừa và bị trêu chọc, cô làm nghề này nhiều năm, từ khách hàng tới nhà buôn, đủ mọi loại người, cô đều tiếp xúc, chưa bao giờ thấy mệt như hôm nay, đưa tay đỡ trán, có chút không thoải mái: “Tôi đem mọi thứ của mình đặt cược lên người cậu rồi đấy, nếu tôi đặt cược sai, có lẽ phải quay về làm nhân viên tiêu thụ mất... Cậu chắc được mấy phần?”

“Trước khi làm thì một phần cũng không có, chuyện thành do làm mà ra, chứ không phải là nói, tôi nói chắc cà 10 phần chị cũng đâu bớt lo... Phải rồi chị Đỗ, mai chị điều cho tôi vài người, tôi thiếu người quá.” Soái Lãng bắt đầu được thể lấn tới: “Không nhiều đâu 10 người là được.”

“Hả, tôi cung cấp hàng không lấy tiền trước rồi, giờ phải cung cấp cả người à? Tiền lương ai trả?”

“Đương nhiên là chị, họ tiếp thị hàng cho bên chị, chị không trả thì ai? Tốt nhất chị cũng đích thân làm luôn đi, không phải chị không yên tâm à, vừa vặn bảo vệ khoản đầu tư của chị...” Soái Lãng cười lấy lòng.

“À quên đấy, tôi cho chị một đảm bảo lớn nhất, khi thanh toán tiền hàng, chị có thể phái người đi cùng người của tôi kết toán. Thực ra chị lo thừa, tôi lười đi đếm số tiền đó, lỡ chẳng may thu đồng tiền giả, tôi còn phải đền chị, giờ có người của chị ở đó xác nhận tiền giả, tôi khỏi đền... Sao, chị đồng ý không?”

“Được, cứ làm thế.” Đỗ Ngọc Phân tất nhiên là đồng ý ngay, vừa đồng ý thì Soái Lãng cười tươi như hoa nở, tim cô đập thót một cái, cảm giác bị lừa nữa rồi, y chỉ lùi một bước đổi lấy một đám nhân viên phục vụ, chỉ cần lo kiếm tiền, không cần lo đếm tiền.

“Cứ vậy đi.” Soái Lãng cười híp mắt, đợi Đỗ Ngọc Phân cũng đứng dậy, hai người sóng vai đi bên nhau, y đem vấn đề luôn cất trong lòng ra hỏi: “Chị Đỗ, chị hiểu Phi Bằng chứ?”

“Hiểu.”

“Vậy chị nói xem họ ra tay thế nào?”

“Tôi làm gì mà hiểu tới mức đó được cơ chứ, nếu không thì chúng tôi đã chẳng liên tục rơi xuống thế yếu rồi, đó là một nhân vật truyền kỳ, nghe nói là đẩy xe bán kem lập nghiệp, từng bước có gia sản hiện nay. Năm nay chắc chừng 50, trong nghề này, ông ấy là tiền bối đi đầu đấy...”

“Vị tiền bối này vì sao mãi không lộ diện? Gần như các đại lý lớn đều tìm tới chúng tôi rồi, chỉ Phi Bằng chưa có động tĩnh gì.”

“À, thì ra cậu lo chuyện này, thực ra cậu không phải lo.”

Đỗ Ngọc Phân tựa hồ nhìn trúng được tâm lý của Soái Lãng, giành lại một chút ưu thế tâm lý: “Trước tiên, ông ấy sợ ném chuột vỡ đồ, Phi Bằng hiện giờ một mình một chợ ở sân chơi này, nắm đại bộ phận thương hiệu danh tiếng hàng đầu, ông ấy phải cân nhắc cục diện toàn tỉnh, sợ nhất chẳng may hỗn chiến, xảy ra chiến tranh về giá cả, ai cũng dám, chỉ ông ta là không dám...”

“Thứ hai, khu phong cảnh Hoàng Hà là một cái bánh lớn với chúng ta, với họ mà nói, chỉ là món điểm tâm, vấn đề thể diện lớn hơn ích lợi, ở phương diện này, chắc chắn họ sẽ đoạt lại, nhưng trọng tâm sẽ không đặt ở đây... Thứ ba, từ cá nhân Lâm Bằng Phi mà nói, ông ta không xuất hiện vì không cần, chẳng may khi ông ta xuất hiện trước mặt cậu thì...”

“Thì làm sao?” Soái Lãng truy hỏi.

“Là lúc cậu bị đá khỏi cuộc chơi.” Đỗ Ngọc Phân thấy nói chuyện với Soái Lãng không cần kiêng kỵ.

Quả nhiên cô nói xong Soái Lãng liền cười lớn: “Chị nói thế khiến tâm lý tôi cân bằng hơn nhiều rồi, bọn chị đẩy tôi ra làm tốt thí, tiến có thể công, lui có thể thủ, ông ấy xuất hiện càng muộn, bọn chị đứng càng vững, cho tôi chút lợi ích, được lợi lớn là các chị.”

“Tôi thừa nhận chúng tôi được lợi, nhưng cậu, vừa được lợi còn làm bộ làm tịch.” Đỗ Ngọc Phân trêu lại Soái Lãng một câu, đi tới trước chiếc xe Toyota đỏ, lúc tạm biệt mở cửa xe, cô chợt gọi: “Soái Lãng, tôi còn một nghi vấn.”

“Nghi vấn gì?” Soái Lãng hỏi.

“Cậu không giống người mới vào nghề, sao trước kia tôi chưa từng gặp cậu?” Đây là điều Đỗ Ngọc Phân nghĩ không ra, trong nghề có nhân vật lợi hại như vậy, sao giờ mình mới biết.

“À, trước kia tôi chuyên bán hàng giả hàng nhái, giấu mặt còn chẳng kịp, chị làm sao mà biết tôi... Đúng rồi, tôi còn từng bán Pepsi giả đấy, ha ha ha...”

Soái Lãng chẳng quay đầu lại, cười rất đắc ý, làm Đỗ Ngọc Phân dở khóc dở cười.

....................................

19 giờ 30 phút, trời tối dần, đối với các chủ quán mệt mỏi cả ngày mà nói, đến lúc được nghỉ rồi, đối với 5 thằng phá hoại và Lão Bì mà nói, là một ngày kích thích hưng phấn, bọn họ bán được 2600 két nước ngọt, con số đủ khiến người ta phát cuồng, quả nhiên đông người không sợ không bán được.

Điểm tiêu thụ đường Thái Viên đưa cơm tới, tổng cộng hai ba chục người, bia mười mấy két, uống tới ai nấy ngả xiêu ngã vẹo, vui mà lại.

Nhưng niềm vui của họ kiến lập trên đau khổ của người khác.

20 giờ, tổng bộ Bằng Phi triệu tập tầng quản lý và nhân viên tiêu thụ họp khẩn cấp, các lái xe cũng được gọi tới, xem ra chuẩn bị chấn chỉnh đội ngũ, xuất quân đòi lại đất cũ, cuộc họp kéo dài tới hai tiếng.

4 giờ sáng hôm sau, trợ lý Tần Nhiễm đích thân giám sát, chia đội xe làm hai nhóm, một là xe thùng, nhóm khác là xe hàng nhỏ điều từ nhà buôn, bố trí chu đáo thứ tự phân phối hàng cho hơn 40 khu phong cảnh.

Lần này có thể nói Phi Bằng là bỏ vốn lớn rồi, chuẩn bị thực hiện cấp hàng trước, trả tiền sau, phân phối hàng làm trọng, thu tiền là thứ yếu, dù sao Ác Nhĩ Mã chẳng có độ nhận diện công chúng, không làm nên được việc lớn, nên tốt nhất là âm thầm thu hồi lại thị trường.

Đối với bất kỳ sự cạnh tranh nào, cách giải quyết tốt nhất là lặng lẽ, để đối thủ tự động rút lui, bằng vào thông tin về Ác Nhĩ Mã mà người Phi Bằng tìm hiểu được, chẳng qua chỉ là một đám hề nhảy nhót chẳng được vài ngày.

5 giờ 40 phút sáng, chủ quản Diệp Dục Dân đích thân áp tải xe hàng, sợ chuyện chặn xe xảy ra, có hai đợt, đối phương có ngăn cũng không ngăn nổi.

6 giờ 40 phút, hai con đường đưa hàng đều thông suốt, đội xe tới nơi không gặp chút trở ngại nào.

…… ……….. ……….