← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 281 Nước ngược đổ xuống, khó mà ngăn cản. (1)

Reng reng reng, tiếng điện thoại vang lên, đánh thức mộng đẹp của chủ nhân một căn hộ trong khu nhà cao cấp Vườn Hoàng Gia nằm ở bên bờ Khúc Giang.

Lâm Bằng Phi vốn chẳng ngủ say lập tức bò dậy, mò điện thoại đặt lên tai: “A lô, Tiểu Diệp …”

Bên kia truyền tới giọng gấp gáp mà kinh hoàng: “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi.”

“Cậu cứ thong thả nói.” Lâm Bằng Phi nói vậy nhưng không khác gì bị điện giật, ngồi bật dậy.

“Chúng ta bị Chính Nùng chơi xấu rồi, hôm nay đại bộ phận thị trường đều đổi sang thương hiệu do Chính Nùng làm đại lý, Pepsi, Thống Nhất, loạt sản phẩm Bách Vị, cơ bản chiếm hết rồi.”

“Sao có thể chứ, cậu có nhìn nhầm không?”

“Không nhầm.”

“Vậy Ác Nhĩ Mã xuống kệ chưa?”

“Chưa, chúng bán kèm, mua hàng của Chính Nùng, Ác Mã Nhĩ thành tặng kèm miễn phí.”

“Cái gì? Làm sao có thể chứ?”

Trong lòng Lâm Bằng Phi lạnh toát, nổi lên một dự cảm không lành, mua hàng tặng kèm miễn phí thường xảy ra khi hai sản phẩm cùng một đại lý, để bù đắp hao tổn và lợi nhuận trong giai đoạn ngắn, nếu xảy ra giữa hai đại lý thì có nghĩa là họ đã bắt tay nhau.

Diệp Dục Dân chứng thực phán đoán của ông ta: “... Chính Nùng và Ác Nhĩ Mã chắc chắn đã ngầm đạt thỏa thuận rồi. Còn ác hơn cả hạ giá, tám két Pepsi tặng kèm một két Ác Nhĩ Mã, ngang với tặng cho chủ quán 60 đồng lợi nhuận.... Hơn nữa bọn họ đã làm xong chuyện này từ tối qua rồi, sáng nay chúng ta tới chỉ đưa được 200 két, đại bộ phận bị trả lại.”

“Cái gì? Trả lại hàng của chúng ta?

“Vâng, chúng ta đâu có hàng tặng kèm.”

Lâm Bằng Phi uất nghẹn, đúng rồi, lại là một chiêu nát không thể ứng phó, loại thương hiệu nhỏ như Ác Nhĩ Mã không phải bỏ tiền làm quảng cáo và kênh tiêu thụ, giá rẻ tới quá đáng, chi phí mỗi chai chỉ có mấy hào, tặng kèm một két cũng chẳng đáng bao tiền, tiêu thụ được 8 két của Chính Nùng là đủ kiếm lại rồi.

Nhưng đây chính là điểm yếu của Phi Bằng, căn bản không có thứ sản phẩm giá rẻ như thế để đem tặng.

Cúp điện thoại rồi, Lâm Bằng Phi mặc nguyên áo ngủ đi qua đi lại trong phòng, đang không biết làm sao thì roẹt một cái rèm cửa đã kéo lên, trời đã sáng hẳn. Vợ ông ta bị đánh thức định hỏi có chuyện gì, nhìn thấy chồng mặt đầy lo âu thì liên nuốt về, mỗi lần kinh doanh không thuận lợi đều có vẻ mặt như thế, cần tĩnh tâm.

Nhưng tĩnh nổi không?

Làm sao mà tĩnh nổi cơ chứ? Mới sáng sớm bãi đỗ xe Ngũ Long Khẩu như nồi nước sôi, đủ loại người chạy qua chạy lại, xe hàng nhỏ tấp nập, kỳ thực làm ăn ở khu phong cảnh cũng có cái lợi, từ đồ uống, đồ ăn vặt, đồ kỷ niệm đều có nhà buôn mang hàng tới tận cửa, vì thế sáng sớm là lúc loạn nhất.

Đặc biệt hôm nay có bảy tám chiếc xe thùng lái tới Ngũ Long Khẩu tới, một cái sơn đỏ rực viết dòng chữ Cocacola, cách đó không xa như thể đối đầu là thùng xe màu xanh của Pepsi....

Gọi điện thoại xong, vừa mới về xe hàng, lại có một người nữa muốn trả hàng, đó là người quen, mấy năm trước Diệp Dục Dân còn là nhân viên tiếp thị đã quen rồi, hắn nắm tay chân thành nói: “Lão Kỷ, chúng ta biết nhau vài năm rồi, chú không nể mặt thế sao?”

“Xem cậu nói kìa, cứ như cậu cho không tôi cái gì ấy, khi tính tiền thì đến vài hào cũng không bớt, tôi thanh toán chậm một chút là cắt hàng của tôi... Các người lắm tiền nhiều của thì sao nào? Ăn hiếp tiểu thương chúng tôi à?” Lão Kỷ vừa nghe thấy đối phương muốn lôi kéo quan hệ liền khó chịu, quan hệ đâu ra chứ?

Đúng, khách hàng là thượng đế, câu khẩu hiệu đó ai cũng biết. Nhưng thực tế là cửa hàng lớn bắt nạt khách hàng nhỏ là chuyện thường ngày, thương hiệu cỡ Cocacola, bán khắp thế giới cần nể mặt một tiểu thương không? Thái độ bình thường hẳn là không tốt.

Diệp Dục Dân cười nịnh: “Vâng vâng, trước kia chúng tôi chiêu đãi không chu đáo... Thế này, chú hay dở gì cũng lấy một ít chứ, quầy của chú lớn nhất, trước kia nhập hàng của chúng tôi, kiếm không phải ít.”

“Thôi đi, làm như tôi kiếm còn các cậu lỗ ấy.” Lão Kỷ bỏ lại một câu lại muốn đi.

“Thì hai bên cùng có lợi mà, thế này lấy hàng trước trả tiền sau cũng cùng giá với lấy hàng trả tiền luôn, Lão Kỳ này, chú nể mặt chút đi được không... Thế này thuần túy cho chúng tôi bẽ mặt còn gì? Vả mặt sợ người khác không thấy à?” Diệp Dục Dân mặt đau khổ, chưa bao giờ nghĩ rằng nắm trong tay thương hiệu lớn mà có lúc phải đi lấy lòng một tiểu thương.

“Không phải tôi không giúp cậu, chỗ chúng tôi chỉ lo không có hàng, không lo không bán được, cậu xem...” Lão Kỷ chính là người được Soái Lãng tìm tới đầu tiên chỉ xe Chính Nùng cách đó mười mấy mét: “Người ta mua tám tặng một, không cần biết mua tám loại gì đều tặng một két Ác Nhĩ Mã, một két Ác Nhĩ Mã 20 chai, bán 3 đồng/ chai, vậy khác nào họ tặng 60 đồng rồi, chưa nói giá của họ còn tốt hơn.”

“Của chúng tôi bán tốt hơn.”

“Tôi không nói nhiều nữa, bán tám tặng một thì tôi nhập hàng của cậu.

“Chuyện này tôi không quyết được.” Diệp Dục Dân khổ sở nói.

“Thế thì thôi đi, lải nhải làm gì?” Lão Kỷ chắp tay sau lưng bỏ đi.

Đợi Lão Kỷ đi tới sạp hàng của mình không xa, có chàng trai mặc áo khoác Pepsi đặt hàng ngay ngắn lên kệ cho rồi, đây chính là khác biệt thái độ phục vụ.

Phi Bằng xưa nay làm cao lắm, lúc giao hàng thì chỉ có một tiêu thụ viên tới ghi sổ sách thôi, hàng thì người mua phải tự vận chuyển, chậm chạp chút còn bị người ta giục, nói khó nghe, nhanh chúng tôi còn mang hàng chỗ khác, chậm chạp mất thời gian mai không bán cho các người... Đâu như bây giờ, chả phải làm gì, chỉ đợi đếm tiền.

Lão Kỷ vui vẻ còn lấy thuốc lá ra mời mấy chàng trai vất vả, ngày hôm qua kết toán, kiếm được hơn thường ngày 100 đồng làm ông ta có thêm lòng tin vào chàng trai bán nước ngọt Ác Nhĩ Mã. Cảm giác bán thứ này cũng không tệ, vậy mà trước kia cứ sợ, cứ nghĩ mình không nhập Coca, không bán Sprite thì mất hết khách, thế mới nhẫn nhịn đám Phi Bằng lâu như vậy.

Rồi tối qua chàng trai kia lại nhắn tin, còn chơi dữ hơn hôm nay, chuyển sang tặng miễn phí luôn rồi, Lão Kỳ chẳng phải suy nghĩ nhiều, đổi Coca thành Ác Nhĩ Mã mà còn bán được, lo gì đổi Coca thành Pepsi lại không bán được, huống hồ người ta lại tặng thêm Ác Nhĩ Mã.

Hàng hóa bày xong xuôi, mắt nhìn mấy chai Ác Nhĩ Mã, Lão Kỷ nghĩ, thứ này là hàng miễn phí, phải bán thành tiền mới yên tâm được, vì thế ông ta bỏ hết mấy món đồ uống Pepsi bày làm mẫu ra, cái thứ này cả thế giới ai cũng biết rồi, quảng cáo làm gì cho phí chứ? Lão Kỷ bày đồ uống Ác Nhĩ Mã giữa trung tâm kệ hàng... Vẫn thấy chưa yên tâm, dùng bút dạ đen viết dòng chữ xiêu vẹo “đồ uống thiên nhiên khu phong cảnh Hoàng Hà tiến cử, 3 đồng/chai”.

Ngắm nghía một hồi, chỉ cần khách đi vào là nhìn thấy, Lão Kỷ yên tâm kiếm tiền rồi.