Q1 - Chương: 282 Nước ngược đổ xuống, Khó mà ngăn cản. (2)
Khu phong cảnh Nhạc Sơn, nơi này hơi xa một chút trung tâm một chút, du khách vắng vẻ hơn một chút, phụ trách khu vực này là Bì Định Phương.
Lão Bì và Tiểu Bì giao hàng xong xuôi, mọi việc vẫn rất suôn sẻ, số hàng sáng nay mang tới đã tiêu thụ hết, nhưng trong lòng Lão Bì lại chẳng mấy vui vẻ có chút buồn bực, thi thoảng miệng lẩm bẩm như đang chửi ai đó.
Tiểu Bì biết tâm trạng của cậu mình, hôm trước bọn họ còn bán tốt như thế, thậm chí còn mơ mộng thay hết số Cocacola với Sprite để bán hàng Ác Nhĩ Mã thôi, như thế tha hồ kiếm tiền. Ai dè hôm nay đã thành hàng tặng miễn phí, người ta phải bán đi 8 két thì mới tiêu thụ được một két của mình, thật đúng là.... Là mất thể diện.
Hơn nữa Soái Lãng chớp mắt đã chuyển sang ngã vào lòng Chính Nùng, dùng lời Lão Bì nói bị con ả lẳng lơ câu mất hồn rồi, hồn đi đã đành, nếu người đi nốt thì hắn không duy trì nổi.
Hắn thực sự lo cho tiền đồ của Ác Nhĩ Mã, dù sao mình ký hợp đồng đại lý với nhà máy, thứ này liên quan tới tương lai của mình, nếu để Soái Lãng làm bừa làm bậy như thế, sau này ra sao, Lão Bì không rõ nữa.
Ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn hai chàng trai của Phi Bằng mướt mồ hôi mà chẳng bán nổi mấy két, lại cảm giác buồn cười, vẫy tay chào người ta chẳng để ý, chui vào xe, đoán chừng đợi tổng bộ chỉ huy.
Chuyện này Lão Bì biết, tối ngày hôm qua khi các chủ quán dọn dẹp thu hàng, Soái Lãng bằng vào cái miệng châm dầu vào lửa, cùng chủ quán liên kết chống lại hành vi, giá cao thái độ phục vụ kém, và hành vi vô cảm tiền trao cháo múc của Phi Bằng. Tất nhiên được đông đảo hưởng ứng, huống hồ còn có đồ tặng kèm miễn phí.
Dù nói thế nào, vốn là thị trường bao ông lớn chen nhau vào không được, Lão Bì có chút cảm giác thành tựu. Tiểu Bì tất nhiên cũng thế, chỉ xe hàng của Phi Bằng nói: “Cậu xem kia, bọn chúng cũng có lúc phải cúp đuôi làm người.”
“Cười, cười cái chó gì, nói không chừng tới hôm nào đó chúng ta phải cúp đuôi đấy.”
“Là sao ạ?”
“Mày ngốc thế, giờ người ta bán Pepsi thay Coca rồi, còn chúng ta thì sao, lượng tiêu thụ thế nào cũng giảm đi nhiều.”
“Cậu lo chuyện đó à, không sao, hôm qua Soái Lãng nói rồi mà.”
“Nói cái gì, sao tao không biết?”
“Anh ấy nói nữ nhân ôm chân đại gia mới dễ sống, thương hiệu nhỏ phải gắn vào thương hiệu lớn mới sống được.”
“Ài, chỉ sợ thằng đó bỏ Ác Nhĩ Mã theo Pepsi thôi, nước chảy xuống, người leo lên mà.”
Lão Bì thở dài, nuối tiếc vô cùng, nghe Soái Lãng giảng giải, cũng gợi mở nhiều, nhưng thương hiệu nhỏ làm sao giữ chân được Soái Lãng.
.............................................................
“10 két.”
“8 két.”
“15 két.”
Từng két đồ uống liên tục vận chuyển từ trên xe hàng của Chính Nùng xuống, đưa tới từng sạp hàng, Cty Phi Bằng mặc dù đã điều chỉnh sách lược, nhưng không ngờ được biến cố bất ngờ như thế, lại một lần nữa luống cuống chân tay.
Tiêu thụ viên của Phi Bằng quen được người ta nịnh nọt lấy lòng, đã bao giờ thấy cảnh người ta mang hàng tới tận sạp hàng như thế. Sau khi hồi tỉnh cũng định đi lấy lòng chủ quán xung quanh, không ngờ xảy ra vấn đề, một nam nhân to béo vô cùng tới nói xe hàng của Phi Bằng cọ vào xe của hắn, mà cái xe bị cọ vào là xe hàng chẳng biết bao nhiêu năm trước rồi, tệ hơn cả xe chở rác, hai người không phục cãi nhau vài câu. Tên béo tóm cổ áo một tiểu thụ viên, mặt dí sát vào quát: “Cọ xe ông mày mà còn ngang à?”
Đó là Trình Quải, tên này có phẩm chất ưu tú sợ mạnh hiếp yếu, phất tay một cái, tức thì mười mấy người kéo tới, người nói giúp, người chế giễu, người xem náo nhiệt vây quanh hai người. Cũng không tống tiền, nhưng nhất định bắt phải xin lỗi, cúi người nhận sai, sau đó lập tức cuốn xéo...
À phải rồi thằng béo kia còn hăm dọa: Nhìn thấy không, huynh đệ tao mấy chục người, còn thấy mày lượn lờ bên cạnh xe của tao, thấy lần nào đánh lần đấy.
Xưa nay ưu thế luôn ngả về phía bọn lưu manh, vô lại, kẻ xấu, kẻ ác và người có tiền. Hai nhân viên quèn của Phi Bằng hiển nhiên là thuộc về quần thể yếu thế, biết rõ đám người bán Ác Nhĩ Mã và Giải khát Chính Nùng bắt bay giở trò, nhưng sức hèn thế yếu, không chọc nổi đám vô lại này, ấp úng nhận sai, bị bảy tám cánh tay ấn đầu xuống, cuối cùng là bỏ chạy trong tiếng cười thô bỉ.
....................................
Thời gian lại trôi qua thêm một tiếng nữa, tình thế của Phi Bằng chẳng những không tốt hơn mà ngày càng xấu đi, trải qua thời gian dài như vậy, Diệp Dục Dân chỉ huy hiện trường mới hiểu là rơi vào bẫy rồi, hơn nữa còn là một cái bẫy khó thoát hơn hôm qua. Công ty mình gửi tới ba xe thùng, 4 xe hàng nhỏ, vậy mà chẳng tiêu thụ nổi 100 kiện hàng, sản phẩm thương hiệu lớn lợi nhuận mỏng, thêm vào tiền nhân công, xăng dầu cùng lộ phí cầu đường, chuyến này lỗ rồi.
Công ty rất lớn, có lỗ một chút cũng không cần quá bận tâm, nhưng qua một lúc nữa xe hàng đi tới những khu khác quay về, báo chẳng những không bán được hàng, ngay cả nhân viên suýt nữa còn bị ẩu đả, khiến Diệp dục Dân phẫn nộ.
Đặc biệt là cách đó không xa đám người Chính Nùng huýt sáo trêu ghẹo gây hấn, làm mặt quỷ, mấy lần không nhịn được muốn xông tới nói chuyện phải trái một phen, may bị Tần Nhiễm tới hiện trường ngăn cản.
Tuy bị ngăn cản, nhưng Diệp Dục Dân tuổi trẻ máu nóng không phục, hai người đứng ở bên xe thương lượng, hắn phẫn hận thuật lại chuyện phát sinh buổi sáng cho trợ lý Tần nghe: “... Bọn chúng đào bẫy chúng ta, đợi chúng ta thành trò cười. Lại còn dùng mấy thủ đoạn thối tha đe dọa, uy hiếp, ở đình Sướng Hoài thiếu chút nữa đánh người của chúng ta, cứ tiếp tục thế này, chúng ta bán không nổi ở khu phong cảnh Hoàng Hà nữa.”
“Thị trường không phải sân sau của ai, không nắm được tin Ác Nhĩ Mã và Chính Nùng liên thủ là lỗi của chúng ta, trách ai được.” Tần Nhiễm mắng một câu, vừa trấn áp vừa khích tướng: “Dù cậu có xông lên đánh nhau với người ta thì có giải quyết được gì không? Đúng rồi, cậu cũng biết đây là cái bẫy, cậu còn định nhảy xuống để người ta chôn luôn à?”
Nói tới mức này rồi hay dở gì cũng làm cho Diệp Dục Dân tỉnh táo vài phần, hậm hực không đáp được.
Hiện giờ bất kể là thị trường gì, cùng nghề với nhau cạnh tranh rất nghiêm trọng, ngoại trừ phương thức cạnh tranh chính đáng, còn rất nhiều thủ đoạn phi chính đáng. Diệp Dục Dân ở trong nghề vài năm, song chưa từng thấy uất ức thế này, toàn thân tràn trề sức lực, nhưng không biết tung nắm đấm về phía nào.
“Trợ lý Tần, thế bây giờ phải làm sao? Vốn chúng ta còn định đánh một trận giành lại địa bàn, kết quả bị người ta đi trước một bước, hóa giải hết rồi, hàng không bán đi được, chúng ta còn tốn thêm chi phí. Rốt cuộc là ai làm chuyện này?”
“Biết ngay thôi.” Tần Nhiễm đột nhiên nói một câu, đưa mắt nhìn về phía chiếc xe vừa đi tới.