Q1 - Chương: 283 Phúc vũ phiên vân, lấy yếu hiếp mạnh. (1)
Một chiếc Toyota màu đỏ, chính là xe của hoa khôi trong sản nghiệp này, hai nhà ở hai trận doanh đối địch, cho nên hiểu rõ đối phương lắm. Đỗ Ngọc Phân là nữ nhân lợi hại, nghe nói là trước kia bán đứt tuổi nghề ở quỹ tín dụng, sau khi rời đi, dựa vào kinh doanh rượu thuốc lá có chút danh tiếng. Không biết sao Lý Chính Nghĩa khai quật mang về công ty, vừa am hiểu thị trường lại có nguồn hàng đảm bảo, không mất quá lâu Đỗ Ngọc Phân liền nổi tiếng trong nghề.
Có điều nữ nhân, lại còn xinh đẹp một khi có danh tiếng đều dễ khiến người ta nghĩ tới góc độ tăm tối. Có câu nói, đằng sau một nam nhân thành công có một nữ nhân vĩ đại, còn đằng sau nữ nhân thành công, phải có rất nhiều nam nhân. Huống hồ một mỹ nữ, có tuổi, lại vẫn độc thân, người ta càng ác ý suy đoán, thậm chí có lời đồn, một nửa sản nghiệp của Lý Chính Nghĩa dựa vào nữ nhân này đem về.
Diệp Dục Dân chính là một trong số người nghĩ theo hướng xấu đó, nhìn Đỗ Ngọc Phân đi xuống, cười ngọt ngào với nhân viên giao hàng của Chính Nùng, nhổ phì một bãi nước bọt: “Đồ lẳng lơ đĩ thõa, chắc chắn ả lẳng lơ này giở trò.”
“Phán đoán chính xác, có điều cậu xưng hô như thế chướng tai lắm.” Tần Nhiễm lườm một cái, là trợ lý tổng giám đốc, cô không phải không đối diện với một vài tin đồn.
Sáng sớm sương mờ, mặt trời mới lên, Đỗ Ngọc Phân từ trong ánh nắng vàng rực rỡ đi ra, có vài phần kiêu ngạo, eo nhỏ đong đưa, thướt tha xinh đẹp, tới trước mặt hai đối thủ cạnh tranh. Tất nhiên chẳng nhận được tiếng chào hỏi nào, chỉ có sắc mặt vài phần phẫn nộ.
Hai công ty cạnh tranh lâu ngày, lâu dần chuyển hóa thành sự thù địch giữa nhân viên đôi bên, bất kể là chưa từng có va chạm. Huống hồ là bây giờ hai bên đang trong trạng thái nước lửa, người ta lịch sự được mới là lạ.
“Trợ lý Tần, còn cả vị chủ quản Diệp này nữa, không cần dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi đây, thị trường này đâu phải họ Tần, cũng chẳng mang họ Diệp ... Hình như tổng giám đốc Lâm có câu cách ngôn, thị trường không phải là hậu hoa viên của ai, tôi có nhớ nhầm không nhỉ?” Đỗ Ngọc Phân vừa mới lên tiếng là chọc ngoáy người ta, cô cũng ở trong nghề mấy năm rồi, nhưng mỗi lần chạm trán với Phi Bằng là một lần làm nền cho người ta, rốt cuộc được một lần làm nhân vật chính, sao chẳng đắc ý.
“Đừng đắc ý quá sớm, chưa tới một tuần, các người đến từ đâu sẽ trở về đó, cùng lắm là trở mặt đánh một trận, chúng tôi chỉ cần hạ 5 hào là các người cuốn xéo hết.” Diệp Dục Dân hung hăng nói.
“Thế à?” Đỗ Ngọc Phân nhướng mày khiêu khích: “Nói cứ như thể anh quyết định được ấy. Anh chỉ cần giảm được 1 hào thôi, tôi mua ngay một xe hàng của anh, thế nào? ”
“Cô ...” Diệp Dục Dân bị một câu làm nổi đóa, chỉ mặt Đỗ Ngọc Phân định chửi.
Tần Nhiễm ngăn lại: “Giám đốc Đỗ cứ tự nhiên, cô muốn xin lỗi cũng muộn rồi, nói ngắn gọn thế này, các cô muốn đánh chứ gì, về mà đợi đi, đừng tưởng loại thủ đoạn lưu manh này là có thể kê cao gối ngủ kỹ.”
Trong nhà kinh doanh sản phẩm hàng đầu, Tần Nhiễm vẫn có tự tin, nói thế cũng chẳng phải là dọa miệng thôi, chuyện đã tới mức này không thể kết thúc êm đẹp được rồi. Bao năm qua Chính Nùng luôn ở thế yếu so với Phi Bằng là có nguyên cớ của nó.
Không ngờ lần này Đỗ Ngọc Phân cười như thể tính toán hết mọi việc, ngón tay lúc lắc: “Oh, no, no ... Chúng tôi không định đánh một trận với Phi Bằng, chẳng kiếm được mấy đồng, đâu cần thiết đem hết lợi ích dâng cho bên bán lẻ. Hơn nữa so tài lực, chúng tôi chẳng bằng các vị, ai lại đi làm cái chuyện ngốc nghếch ấy. Làm rõ ở đây luôn nhé, chúng tôi chưa bao giờ có ý định gây chiến với Phi Bằng.”
Nói rồi kèm nụ cười ngọt, ngọt say lòng người.
Dung mạo xinh đẹp, nụ cười mê đắm của Đỗ Ngọc Phân không hiệu quả gì với Diệp Dục Dân, vừa nghe đối phương nói có phần yếu thế, liền được thể sừng sổ nói: “Vậy cô nghĩ rằng ngoạm của chúng tôi một miếng lớn có thể bình yên vô sự à?”
“Đừng nóng thế, nghe tôi nói hết đã nào, kỳ thực tôi đại biểu tổng giám đốc Lý, gửi tổng giám đốc Lâm Bằng Phi một câu, nhường thị trường khu phong cảnh cho chúng tôi đi, tránh mọi người hỗn chiến, tổn thương nguyên khí.” Đỗ Ngọc Phân khoanh tay trước ngực, cằm hếch lên, bộ dạng không để đối thủ vào mắt.
“Sao, vừa mới lấy được đã chột dạ rồi à?” Tần Nhiễm phản kích.
“Cô đừng mơ, nói với Lý Chính Nghĩa, chuyện này chưa xong đâu.” Diệp Dục Dân chỉ mặt quát.
Thái độ đối phương rất tệ, tính khí của Đỗ Ngọc Phân hôm nay lại cực tốt, chẳng giận chút nào, lại còn kiên nhẫn nói: “Hai vị đừng hiểu lầm, kỳ thực chúng tôi nghĩ cho tổng giám đốc Lâm thôi, sau này có khi tổng giám đốc Lâm căn bản không còn cơ hội nghĩ tới khu vực này ấy chứ. Nhường đám tiểu hộ chúng tôi kinh doanh đi .. Xin nhờ đó, nhất định phải chuyển lời nhé, tôi tin tổng giám đốc Lâm sẽ cân nhắc, có khi lại đồng ý ấy chứ.”
“Cô có ý gì?” Diệp Dục Dân hỏi thẳng, Tần Nhiễm cũng không hiểu, cảm giác câu này có hàm ý.
Đỗ Ngọc Phân xoay người đi: “Các vị sẽ hiểu ngay thôi.”
“Đỗ Ngọc Phân, cô nói rõ xem ...” Diệp Dục Dân nghiến răng rít lên.
Đỗ Ngọc Phân nhoẻn miệng cười duyên song không nói thêm nữa, về thẳng xe đi luôn.
Bụng đầy nghi hoặc không có lời giải, Tần Nhiễm cũng không có lòng dạ nào tập trung vào công việc, đột nhiên nhận được một cú điện thoại từ công ty, không ngờ vừa nghe một cái, toàn thân như cứng đờ.
Diệp Dục Dân ở bên tuy không nghe thấy gì, nhưng từ nét mặt của Tần Nhiễm cũng biết, lại xảy ra chuyện rồi ....
Bánh xe quay ầm ầm, gió thổi vù vù, Tần Nhiễm có chút nóng nảy, hạ cửa sổ xe tới, không khí thổi vào trong xe mang theo vài phần nóng nực, nhìn thời gian đã gần 8 giờ, nhấn ga mạnh hơn, tốc độ xe tăng vọt.