← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 284 Phúc vũ phiên vân, lấy yếu hiếp mạnh. (2)

Xe đi rất nhanh, lòng người sốt ruột, điện thoại do thư ký Lý gọi tới, mấy nhà buôn lớn buổi sáng chạy tới công ty, nói thị trường trong khu vực xảy ra vấn đề, cụ thể vấn đề gì không nói rõ, chỉ gọi Tần Nhiễm mau mau về thương lượng.

Ai làm marketing thị trường đều biết, nghề này nhìn bề ngoài thì uy phong lắm, lúc nào cũng bóng bẩy, kỳ thực khổ vô cùng, dù là những người tương đối thành công cũng có loại cảm giác tương tự.

Tần Nhiễm cũng vậy, thị trường Trung Châu chỉ lớn cỡ đó thôi, nhưng ở thị trường này hơn trăm loại đồ uống, mười mấy đại lý, đánh qua đánh lại triền miên. Nhất là vào mùa tiêu thụ thế này, càng không từ thủ đoạn, nhân viên marketing đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu lấy thành tích, là trung tầng công ty cũng chẳng đỡ hơn là bao.

Phải cướp được thị phần lớn hơn, phải có phân ngạch tiêu thụ lớn hơn, biến thành phần thưởng không nhỏ trong tay.

Cứ thế đấu đá biến thành thần kinh suy nhược.

Vốn vì chuyện mất khu phong cảnh mà hôm qua không nghỉ ngơi gì cả, giờ hay rồi, có để cho người ta sống nữa không đây? Vừa mở mắt ra, thị trường khác lại mất... Chắc chắn là mất rồi, Tần Nhiễm nghĩ, nếu không thì nhà buôn thường không tới công ty, thư ký Lý cũng không gọi điện sớm như vậy.

Không tốn quá nhiều thời gian, chỉ vài phút xe đi vào công ty, Tần Nhiễm xuống xe nhìn đồng hồ, 7 giờ 50 phút, thư ký Lý dẫn 2 nam một nữ đi đi về phía mình, đều là nhà buôn lớn của công ty.

Dương Hành của khu Thiết Tây, Trần Lệ Lệ và Khương Vũ Phong của khu Thượng Nhai, trừ Trần Lệ Lệ phân phối hàng, hai người kia đều là ông chủ nhỏ. Nói ra toàn là người gia sản không nhỏ, có điều hôm nay tựa như chó nhà tang, mặt mày phẫn nộ không thôi, đứng sau thư ký Lý không nói năng gì.

Thư ký Lý nào đã bao giờ gặp phải chuyện này, kéo tay Tần Nhiễm: “May quá chị về rồi, bây giờ phải làm sao, để tổng giám đốc mà biết thì... Trợ lý Tần, chị nói đi, liền một lúc mất đi nhiều thị trường như thế, chúng ta ăn nói ra làm sao?”

“Cái gì? Ở đâu mất?” Tần Nhiễm truy hỏi, có điều nhìn Dương Hành, buột miệng: “Có phải là ga tàu không?”

Chính xác, đoán đúng rồi, Dương Hành gật đầu, nam nhân đầu lợn da dầu than vãn: “... Mẹ cha nhà chúng nó, chơi thật ác, ga phía tây, một ngày hơn 600 két, cao điểm hơn 1000 két... Chúng nuốt hết, đến xương cũng chẳng nhả ra... Còn chỗ Tiểu Phong và Lệ Lệ nữa, cũng ăn sạch, thịt nhét kẽ răng cũng không để lại...”

“Mất sạch sẽ vậy sao?” Tần Nhiễm lạnh cả người.

Khương Vũ Phong kể nguồn cơn, ga tàu chia ra làm đông và tây, lớn nhất là ga phía đông, mỗi sáng sớm họ đưa hàng, tránh giờ cao điểm. Nhưng hôm nay nhân viên tới nơi phát hiện, từ quán ở đại sảnh tới xung quanh ga, đến căng tin, cửa hàng, quầy nước, đều đổi thành sản phẩm của Chính Nùng...

Đã thế lại còn tẩy chay Coca, Sprite của Phi Bằng, nói ngon nói ngọt thế nào người ta cũng không nhập hàng, đổi sang sản phẩm của Chính Nùng, còn đi kèm thương hiệu nhỏ, Ác Nhĩ Mã.

Xong rồi, Tần Nhiễm chân tay tê cóng.

Lại tới Trần Lệ Lệ, nữ nhân béo này và chồng tổ chức công ty phân phối Hâm Giai, chuyên cung cấp những đồ lặt vặt. Mấy năm trước bằng vào quan hệ với nội bộ đường sắt, dán lên Coca nhãn "đường sắt cung cấp", nghiễm nhiên thành đồ uống chuyên dụng của đường sắt, bằng vào chiêu này kiếm không ít.

Có điều hôm nay bị người ta cướp mất rồi, đi đưa hàng bị từ chối, nghe ngóng mới biết hai đồng nghiệp cũng gặp chuyện tương tự, vội chạy tới công ty làm cho rõ ngọn ngành.

Mất rồi, mất không còn gì, tới chút cặn cũng không còn, nữ nhân tương đối cảm tính, Trần Lệ Lệ tóc tai hơi tán loạn, nóng ruột chất vấn: “Tôi hỏi cô trợ lý Trần, thế này là sao? Chồng và con trai tôi vừa đi du lịch chưa được ba ngày thì xảy ra chuyện, tôi là người phụ nữ gia đình, cô bảo tôi phải làm sao? Chúng tôi còn hơn 4000 két trong kho đấy, rốt cuộc là chuyện gì? Không thể nào mất một cách im re thế được? Chúng tôi dựa hết vào đường sắt kiếm ăn đó …”

“Này, đừng cuống... Như người khác không cuống vậy, cô hay thật, sáng ra gõ cửa nhà tôi, làm vợ tôi còn cho rằng tôi và cô gian díu.” Dương Hành trách Trần Lệ Lệ một câu.

Nào ngờ đụng vào tổ ong vò vẽ, Trần Lệ Lệ đang đầy một bụng tức nhổ "phì" một cái, chửi: “Lão già khốn kiếp này, tưởng tôi không biết ông lén lút đưa hàng lên tàu hỏa, cướp chuyện làm ăn của bà đây à, bà đây có ở góa cũng không thèm lão già ông... Phì...”

“Được rồi, được rồi, hai người đã cãi nhau suốt đường đi rồi, chúng ta tới đây để giải quyết vấn đề, không phải để cãi nhau.” Khương Vũ Phong khuyên, nhưng hai người kia không ai nhường ai, cùng nghề là oan gia, lại có gia sản không nhỏ, không thích nhịn.

Thư ký Lý cũng can thiệp, trách: “Tôi nói này, mấy người giỏi thật, lúc kiếm được tiền thì ra sức vét vào túi, xảy ra sự cố lại về công ty gây chuyện à? Mấy người để mất thị trường, công ty phải chịu trách nhiệm sao? Trợ lý Tần từ xa về để nghe mấy người chửi bới chắc?”

Đám người làm ăn này vốn tổ chất chẳng cao, song vẫn kiêng kỵ thư ký Lý, Trần Lệ Lệ vội vàng xin lỗi: “Không, không, thư ký Lý, cô đừng chấp chúng tôi, chúng tôi nóng ruột quá mà, mất chỗ bán hàng lớn thế, già trẻ sau này sống sao?”

“Đúng đúng, chúng tôi lo lắng quá độ, cô đừng chấp, thường ngày chúng tôi vẫn nói chuyện như thế.” Dương Hành biện bạch.

“Thôi, đừng cuống, nghe trợ lý Tần đi.” Khương Vũ Phong ra hiệu.

Tần Nhiễm thực ra tới tận bây giờ còn có cảm giác khó tin: “Chị Trần, chị chắc chắn là mất rồi chứ, hay là sự cố ngoài ý muốn, chị đưa hàng vào ga tàu là thông qua quan hệ cơ mà.”

“Đúng là mất mà.” Trần Lệ Lệ mặt như đưa đám: “Đáng lẽ hôm qua phải giao hàng rồi, chồng tôi không có nhà, trì hoãn một ngày, ai ngờ hôm nay tới, phòng cung ứng hậu cần nói, khỏi phải tới nữa, chồng tôi gọi điện cho xử trưởng Điền của nhà ga cũng không tìm được... Tôi nói rồi mà, công ty không nên thực hiện chế độ đưa tiền trước giao hàng sau, phải cho người ta ưu đãi. Giờ hay rồi, mất hết rồi, tôi ngay cả cái cớ tìm người ta nói khó cũng chẳng có.”

Lại trách móc công ty rồi, Tần Nhiễm xua tay ngăn lại, hỏi Dương Hành: “Anh thì sao, xác nhận không có chút hàng nào của chúng ta chứ?”

“Chuyện này còn cần xác nhận à, nhìn là biết, ngay cả quán đồ uống cũng không nhận hàng của chúng ta.” Dương Hành đau khổ.