← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 285 Phúc vũ phiên vân, lấy yếu hiếp mạnh. (3)

“Ga tàu là thị trường lớn, cả chúng ta cũng không thể nuốt hết, Chính Nùng lấy đâu ra khí phách này?” Tần Nhiễm thắc mắc, chuyện này vô cùng khó hiểu, gần đây cũng không nghe phía Chính Nùng có biến động gì cả, đột nhiên lại có hành động lớn như thế.

“Tôi cũng không biết, dù sao thì cũng đã đổi sang hàng của Chính Nùng, nhà khác lác đác có một ít, chúng ta không có chút nào, trợ lý Tần, thế chẳng phải cố ý chỉnh chúng ta à? Mấy năm qua chúng tôi mang lại không ít lợi ích cho công ty, công ty không thể thấy chết không cứu.” Khương Vũ Phong lên tiếng.

“Thế thì không đúng rồi.” Tần Nhiễm cao giọng nói: “Bọn chúng dù có cướp được toàn bộ thị trường cũng không thể làm được trong quãng thời gian ngắn như vậy, càng không thể quét sạch hàng của chúng ta.... Tôi hỏi các vị, chẳng lẽ hai ga tàu vừa vặn bán hết tới không còn một chai coca nào, cho nên chúng mới thuận lợi cướp thị trường của chúng ta.”

Đúng thế thật, nói tới đây cả ba nhà buôn nhìn nhau, tựa hồ có điều khó nói, thư ký Lý sống bằng nghề nhìn sắc mặt người khác nhận ra ngay: “Chà, tôi không nhận ra các vị còn có ẩn tình nhỉ, rốt cuộc là sao? Nếu phát hiện các vị thông đồng với nhau chơi xấu công ty, các vị phải trả giá.”

“Không, không phải thế đâu, thư ký Lý, cô nghe chúng tôi nói đã.” Trần Lệ Lệ vội vàng nói, cơ mà đến phần giải thích lại đẩy Dương Hành lên: “Anh nói đi...”

“Chuyện này...” Dương Hành mắt liếc ngang liếc dọc, ấp a ấp úng: “Thực ra, à... ừm ….”

“Rốt cuộc là sao?” Tần Nhiễm cau mày.

“Bị họ mua hết rồi... Không chỉ là hàng tồn, chúng tôi sáng giao hàng, vừa đi một cái, đám bán lẻ bán lại cho họ đúng giá luôn, bị mua hết rồi...” Dương Hành bấy giờ mới thấy có vấn đề lớn.

“Ai mua?” Tần Nhiễm hoảng sợ, chuyện này sặc mùi âm mưu.

Ba nhà buôn chẳng hiểu vì sao trợ lý Tần sợ hãi như thế, cùng lắc đầu, Khương Vũ Phong ít nhiều biết một ít, song chỉ biết nửa vời, nói là một đám người xã hội vét hàng, hơn nữa sản phẩm Chính Nùng mua tám tặng 1, dù sao ở nơi như nhà ga, không lo chẳng bán được. Lại có người cung cấp hàng giá rẻ và ưu đãi, có người mua hàng sót lại, đám người xã hội thanh thế như vậy, người làm ăn chỉ muốn êm đẹp, chớp mắt đã đổi trận doanh.

Xem ra cũng giống khu phong cảnh thôi, đều là mua tám tặng 1, có điều thêm một trò là dùng giá gốc mua lại hàng tồn của Phi Bằng. Nghe nói đối phương huy động nhân lực không ít, riêng đi vét hàng đã có ba xe, bảy tám người, số hàng sót lại gần 2000 két.

Tần Nhiễm càng nghĩ càng thấy vấn đề, kể cả chuyện mất thị trường: “Hỏng rồi, hỏng chuyện rồi... Thư ký Lý, tổng giám đốc Lâm tới chưa?”

“Tôi gọi điện báo rồi, tổng giám đốc chưa tới.” Thư ký Lý cũng hiểu ra điều gì đó, sợ hãi nói: “Trợ lý Tần, chẳng lẽ bọn chúng...”

Lời tiếp theo không nói nữa.

Tần Nhiễm lấy di động ra, bảo ba người kia: “Các vị về trước đi, chuyện này tạm thời chưa giải quyết được đâu, lát nữa tôi dẫn nhân viên tới địa bàn của mọi người xem rốt cuộc là ai vơ vét hàng của chúng ta, phải tra cho rõ, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn hơn.”

Nói rồi sang bên gọi điện thoại.

Ba người kia tất nhiên muốn truy hỏi cho ra nhẽ, thư ký Lý mắng: “Đừng chỉ biết tới mình, mau về đi, tốt nhất tra cho rõ ai làm còn chuẩn bị sớm... Các người nghĩ xem, 2000 két, hơn 4 vạn chai, nếu có người cố ý làm loạn giá thị trường, đừng nói các người, cả công ty cũng tổn thất lớn.”

Đám chủ nhỏ này đều không dám lên tiếng, nhìn hai mỹ nữ sóng vai đi vào tòa nhà, cả lời tạm biệt cũng không có, bọn họ thì thầm với nhau.

Khương Vũ Phong tin tức khá linh thông nói hôm qua có người cướp thị trường của công ty Phi Bằng ở khu phong cảnh, đây là nơi công ty trực tiếp kinh doanh, rõ ràng là do hai công ty lớn cạnh tranh, bọn họ là người bị hại, vậy mà còn mặt nặng mày nhẹ với họ.

Vì thế Dương Hành sinh bất mãn: “Hay là chúng ta theo Pepsi, ba nhà chúng ta cùng gộp lại lấy hàng cho rẻ, thời gian không đợi người, thêm vài ngày nữa họ phát triển thị trường, có người giành được quyền đại lý cho Pepsi thì hết phần của chúng ta.”

Khương Vũ Phong và Trần Lệ Lệ đều không tiếp lời, nhưng mà nói không chừng đã động lòng.

............................................

“Biết rồi... Bảo Tiểu Diệp về đi, không cần tới ga tàu nữa, tôi đang ở ga đây, cô triệu tập nhân viên tiêu thụ và nhà bán buôn của công ty, 11 giờ tới công ty tọa đàm... Biết rồi, cô an bài ba người Dương Hành, Trần Lệ Lệ, Khương Vũ Phong thống kê xem rốt cuộc bị mua mất bao nhiêu hàng... Được rồi, cứ thế đi.”

Cúp điện thoại xong Lâm Bằng Phi đứng ở cổng ra nhà ga có chút hoang mang, nhìn màn hình di động, 8 giờ 10 phút, thời gian này không phải giờ cao điểm của nhà ga, song chẳng yên tĩnh gì.

Các loại xe đi qua đi lại, hành khách tay xách nách mang ra sân ga, rồi lại có người mang chút nhẹ nhõm từ trên tàu xuống, tụ lại thành đám đông nhồn nháo, thi thoảng thấy những người ăn mặc sang trọng, rồi cả ăn mày lam lũ lẫn lộn bên trong, biến nơi này thành phong cảnh khác biệt so với nơi khác trong thành phố.

Kỳ thực ông ta không chuẩn bị tới nơi này, nửa đường tới khu phong cảnh biết ga tàu xảy ra chuyện mới tạt ngang qua, thuận đường gọi cả phó tổng Diêm đi theo, hai người lặng lẽ tới ga.

Không ngờ tới đây chẳng những thấy sản phẩm của Phi Bằng toàn bộ đưa khỏi kệ hàng, còn vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe thu hàng, đó là xe hàng loại nhỏ, không có tính chất cưỡng ép, tận mắt Lâm Bằng Phi nhìn thấy chủ quán vui vẻ vẫy tay người ta, phó tổng Diêm còn chụp ảnh lại.

Có bực không cơ chứ? Đổi lại là ai mà chẳng bực, muốn ngăn cũng chẳng ngăn nổi, một bên muốn bán, một bên muốn mua, chẳng phải trộm cướp chẳng phải lừa lọc, làm ăn bình thường, ai quản được? Chính vì thủ pháp hoang đường ấy khiến Lâm Bằng Phi không hiểu ra làm sao, càng thêm bực bội.

Đi vào đại sảnh bán vé của nhà ga, hai bên là khu ngăn cách bán vật phẩm, đủ loại các món ăn uống cùng vật dụng, nhìn sơ sơ mỗi quầy có hơn 10 loại đồ uống, nhưng không có bất kỳ một sản phẩm nào mà Phi Bằng đang làm đại lý, biến mất sạch rồi, 1 chai cũng chẳng có.

Tức giận không? Hình như không, chỉ thấy khó tin, chìm nổi thương trường bao năm, thủ đoạn ghê tởm nào cũng đã thấy, chỉ chưa thấy thủ pháp làm người ta nói không thành lời này, quét sạch hàng của anh, biểu thị anh bị loại khỏi cuộc chơi.