Q1 - Chương: 286 Phúc vũ phiên vân, lấy yếu hiếp mạnh. (4)
“Bà chủ, bao nhiêu tiền một chai Ác Nhĩ Mã?” Lâm Bằng Phi dừng lại, chọn một chai nước hỏi thím bán hàng.
“3 đồng, sản phẩm thuần thiên nhiên của tỉnh ta, bây giờ trên tàu đều bán thứ này, vị không tệ, không tin cứ thử xem...” Bà thím tiếp thị một tràng, cứ như sợ Lâm Bằng Phi không mua vậy.
Lâm Bằng Phi biết đây là đồ miễn phí, người bán muốn nó mau mau chuyển thành tiền, tất nhiên không tiếc công quảng cáo cho nó, thực sự là cách thức quảng cáo giá rẻ mà hiệu quả, người bày ra kế hoạch này đúng là hiểu thấu tim gan người bán hàng rồi.
Ác Nhĩ Mã, cái thương hiệu vô danh đó gặp được người này đúng là gặp được quý nhân mà.
Lâm Bằng Phi vừa thầm cảm thán trong lòng, vừa lấy cớ hỏi: “Có coca không, ông bạn tôi không thích nước quả lắm.”
“Có Pepsi đấy, đều là coca cả, Pepsi còn ngon hơn Cocacola.” Bà thím tay chân nhanh nhẹn lấy chai Pepsi đưa tới, nói chắc nịch.
Lâm Bằng Phi nhấn mạnh: “Không phải cái này, mà là Cocacola cơ, trước kia vẫn bán mà.”
“À, trước kia có bán thật, nhưng mà Pepsi ngon hơn Cocacola... Anh không biết hả, Pepsi đã mua rất nhiều cổ phần của Cocacola, hai công ty sắp sáp nhập rồi, dù sao cũng cùng loại hàng, chả khác nhau là bao mà, chia ra làm hai bán làm gì cho lằng nhằng đúng không?” Bà thìm ra sức dụ dỗ, lại có khách khác vào mua đồ, nhanh chóng lấy hàng thu tiền, thấy Lâm Bằng Phi và một ông già vẫn đứng đó thì không vui: “Này, rốt cuộc có mua không, không thì tránh ra chút, ảnh hưởng chuyện làm ăn của tôi.”
“Mua, mua chứ, mua cả hai chai.” Lâm Bằng Phi chưa hết choáng bởi câu chuyện trời ơi đất hỡi Pepsi mua Cocacola, bị gọi giật mình, không chọc nổi bà thím phố chợ, vội móc túi lấy ra tờ 100, bà thím còn sờ với soi xác nhận không phải tiền giả, trong lúc chờ tiền trả lại, ông ta hỏi: “Chị này, ai bảo chị Pepsi mua lại Cocacola thế?”
“Chuyện đó mà còn phải nói à?” Bà thìm trả tiền lẻ khuyến mãi cái lườm, khẳng định: “Nhìn ga đi, Cocacola bị thu hồi hết rồi.”
Mắng xong lại chào mời khách khác, Lâm Bằng Phi cười ngượng ngập đi ra ngoài, đúng là thay toàn bộ rồi, bảo sao nhà buôn ở khu vực này lại chẳng chạy về công ty cầu cứu, không thể trách nhà buôn, "Pepsi mua lại Cocacola rồi", ai ngốc mà còn bán hàng của Cocacola nữa, thành bán hàng tồn à? Quán triệt tư tưởng này họ tất nhiên trả hàng, công tác tiền kỳ làm rất tốt.
“Tổng giám đốc, làm sao đây, Lý Chính Nghĩa chơi bẩn quá, hắn định làm gì?” Phó tổng Diêm theo sát Lâm Bằng Phi.
“Không phải thủ đoạn của Lý Chính Nghĩa, hắn không thông minh như thế, càng không to gan như thế.”
“Vậy thì hẳn là đám đại lý Ác Nhĩ Mã rồi, tên Bì Định Phương gì đó.”
“Không đâu... Anh nhìn thấy chưa, không chỉ ở bên ngoài đâu, cả sảnh bán vé, hàng trên tàu đều trở cờ rồi, phải là người có quan hệ trong nội bộ đường sắt mới làm được. Bì Định Phương không phải là dân bản địa, không có khả năng có mối quan hệ rộng như thế ở đây, chúng ta nhìn sai hướng, nên không tìm đúng đối thủ, toàn bộ sách lược ứng phó vì thế mà hỏng theo.... Nhưng mà tôi không nghĩ ra ai ở trong giới có khả năng này, ai có thể chỉ huy được cả Chính Nùng và Ác Nhĩ Mã như thế?” Lâm Bằng Phi tiếc nuối nói.
“Vậy hẳn là con ngựa ô mà chúng ta không biết rồi.”
“Ừ, hẳn là thế, nói không chừng muốn khai thác thị trường. Bất kể là ai thì cũng là nhân vật đáng gờm đấy... Trước đó không lâu Đỗ Ngọc Phân còn thông qua Tần Nhiễm chuyển lời cho tôi, muốn độc chiếm khu phong cảnh, xem ra là quyết chí rồi... Người này rối cuộc là ai, chơi ác tới mức này...”
“Đúng rồi, tổng giám đốc, kẻ thu mua hàng cũng là vấn đề lớn, chẳng may chúng giảm giá hai ba hào, sẽ làm loạn hệ thống giá của chúng ta. Chuyện này phải đi tìm Lý Chính Nghĩa, không thể gây rối thị trường như vậy.” Phó tổng Diêm nhắc nhở.
“Tìm cũng vô ích, hắn có làm cũng mượn tay người khác làm, không để chúng ta nắm thóp, với lại hắn không làm thế đâu, chính xác kẻ đằng sau không làm thế.” Lâm Bằng Phi khẳng định: “Kẻ đó ra tay luôn ngoài dự tính, nếu như tất cả chúng ta đều nghĩ tới phương diện này, vậy thì chuyện sẽ không xảy ra,... Về công ty đi, trước khi tìm ra người này, đừng làm gì cả.”
..........................
Cách cổng nhà ga không xa, men theo đường vào ga chừng 60 mét là bãi hàng của nhà ga.
Thuần thục lái xe, bật nhạc rock kích động, đại biểu tâm tình của Đỗ Ngọc Phân lúc này. Vốn cô cho rằng Soái Lãng nói mỗi ngày bán hai nghìn két nước ngọt là phét lác, nhưng giờ xem ra chẳng hề quá lời, khu phong cảnh, hai nhà ga, cung ứng hậu cần cho tàu, toàn bộ dùng hàng Chính Nùng, đợt hàng đầu tiên đã lấy 4000 két, nuốt chửng một nửa hàng dự phòng của Chính Nùng.
Chơi lớn như thế, Đỗ Ngọc Phân không dám tin.
Lái qua lối đi, rẽ vào bãi hàng, dừng xe lại, nhìn thấy người chỉ huy đằng sau, trước kho hàng lớn, Soái Lãng đang phát thuốc lá mời công nhân vừa vận chuyển hàng xong, không biết còn nói gì mà một đám công nhân mình trần cười rộ lên.
Đỗ Ngọc Phân đi tới vẫy tay chào hỏi, đám nam nhân cao lớn là thế, ai ngờ gặp cô gái yểu điệu liền thành lúng túng ngượng ngập, còn chả dám chào lại.
Hai bên hợp tác vô cùng thành công, bây giờ chỉ còn một chuyện nữa thôi, trong kho hàng bây giờ có 2000 két đồ uống thu hồi, toàn là hàng của Phi Bằng.
Vốn chuyện này ai cũng không làm nổi, nhưng không làm khó nổi Đại Ngưu được gọi là "có thể giải quyết một nửa số việc mà giám đốc nhà ga không làm được.". Hắn vẫy tay một cái là một đám công nhân vận chuyển mặt mày hung ác xuất hiện, phần còn lại dễ rồi, hơn nữa người bán chẳng lỗ gì, còn nhập hàng mới có khuyến mãi về, thế là một buổi sáng đã mua sạch sẽ.
Đỗ Ngọc Phân hỏi: “Xử lý thế nào đây, tiền là do chúng tôi dự chi đấy.”
“Hơn 2400 két, còn là hàng phân phối tháng 5, đều mới cả...” Soái Lãng báo con số: “Mua giá nhập, tổng cộng hơn 6 vạn thôi.”
“Cậu có cách chưa, hay để tôi xử lý.”
“Hả, hôm qua chị còn sợ thứ này là hàng phỏng tay không dám cầm, nói cách của tôi không hay mà, sao giờ lại tích cực thế?”
“Thì cũng phải thay đổi theo tình thế thôi, ai mà ngờ cậu có thể chơi lớn thế, nếu đã làm lớn thế này rồi, chúng ta chơi lớn hơn nữa đi.” Đỗ Ngọc Phân cười có chút giảo hoạt.
“Chị định làm gì?” Soái Lãng nheo mắt hỏi.
“Đem số hàng này hạ giá xuống bán cho các cửa hàng, hoặc là bán trực tiếp.... Hơn 4 vạn chai, đủ khiến giá cả dao động, đánh cho chúng trở tay không kịp. Tôi và tổng giám đốc Lý thương lượng rồi, chỉ cần làm thế, trong thời gian ngắn Phi Bằng sẽ không kịp điều chỉnh, bằng vào thời gian này, đủ cho chúng ta đoạt thêm thị trường.”