← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 287 Quái càng thêm quái, nguy cơ từng bước. (1)

Đỗ Ngọc Phân cười thế nào mà khiến Soái Lãng liên tưởng tới mấy thằng bạn xấu của mình. Cách này đúng là hiểm, nếu giảm giá ba hào bán ra số hàng này, khiến hệ thống giá cả của Phi Bằng dao động. Bọn họ hoặc phải chấp nhận hạ giá theo, sẽ thua lỗ, nếu không đánh mất thị trường, bất kể lựa chọn nào chỉ có hại mà không lợi gì.

Cứ tưởng Soái Lãng sẽ vui mừng phụ họa, dù sao dùng tiền của Chính Nùng, y chẳng tổn thân gì, không ngờ y lắc đầu ngay, nghiêm khắc nói: “Không được, tuyệt đối không được, ngay cả nghĩ thôi cũng cấm.”

“Vì sao, rõ ràng cậu toàn bày trò xấu, chớp mắt lại định làm chính quân quân tử à?” Đỗ Ngọc Phân cau mày.

“Tuyệt đối không được, chị Đỗ, không phải tôi nói chị, cạnh tranh thì cạnh tranh, không thể làm quá tuyệt tình, đừng quên để lại đường lui... Chị mà làm thế là thành kẻ địch sống chết với Phi Bằng rồi, nếu ép họ vào đường cùng, họ giảm giá toàn bộ hàng, khi đó Pepsi của chị cũng không dễ bán đâu... Cuộc chiến giá cả không ai muốn tham gia hết, làm ăn là để kiếm tiền, ai bán lỗ cho vui làm gì?” Soái Lãng dứt khoát phản đối: “Không nên cạnh tranh theo kiểu phá hoại thị trường chung như thế.”

Đỗ Ngọc Phân giang tay ra, gây khó dễ: “Vậy cậu nói xem phải làm sao, mặc dù vài vạn tiền mặt không phải nhiều, song cũng không ít, chẳng lẽ bây giờ chúng ta bán từng két, đi tiếp thị hộ Phi Bằng à?”

“Không cần, qua hôm nay thôi là nó biến thành tiền mặt rồi.” Soái Lãng có vẻ như hoàn toàn không lo lắng vấn đề này.

“Ai mua?”

“Phi Bằng chứ ai.”

“Gì? “ Đỗ Ngọc Phân choáng: “Cậu định bán cho Phi Bằng, đùa à?”

“Tôi không đùa.” Soái Lãng khẳng định chắc chắn.

“Cậu định bán thế nào?”

“Không phải tôi, mà là chị đi bán. Tôi bán họ không mua đâu.”

“Hả?” Đỗ Ngọc Phân líu lưỡi, đây rõ ràng là trò đùa mà.

“Chị tới đó muốn họ mua lại với giá cao hơn 2 hào là được rồi.”

“Cậu đừng đùa như thế.”

“Sao chị lại bảo tôi đùa, chị cứ nói với họ, nếu họ không mua lại thì đừng có trách, không cần nhiều lời làm gì, thế là họ sẽ mua thôi, ừm, ít nhất chắc tới 8 phần đấy, nhưng mà người đi phải là chị mới được.” Soái Lãng thần bí nói.

Mua hết hàng của Phi Bằng, đuổi họ ra khỏi thị trường, sau đó nâng giá chính sản phẩm của Phi Băng để Phi Bằng mua lại với giá cao. Cái khác chưa nói, riêng nghĩ ra được chuyện điên rồ này thì hoặc là kẻ điên không thì cũng biến thái.

Thế mà cũng nghĩ ra được.

Đỗ Ngọc Phân hiểu ra yếu quyết trong đó, cô đã nghĩ tới chuyện hạ giá bán ra để phá hệ thống giá cả của Phi Bằng, Phi Bằng tất nhiên cũng nghĩ thế, nói không chừng bọn họ mua lại thật... Cô nghĩ, khả năng phải tới 8 phần ấy. Vừa nghĩ tới đó Đỗ Ngọc Phân phì cười, cười ngặt ngoẽo, vừa ngẩng đầu lên nhìn Soái Lãng định nói gì đó, nhưng lại biến thành một tràng cười, cười muốn không đứng lên được.

“Có cần tới mức đó không?” Soái Lãng cười gượng.

“Còn không à, trên đời còn ai chơi người khác ác như cậu không hả? Rốt cuộc trong đầu cậu là cái gì?” Đỗ Ngọc Phân khó khăn lắm mới kìm nén được: “Nhưng tôi không làm đâu, dù để họ biết mười mươi là tôi làm, tôi cũng không thừa nhận... Cậu cũng không được, cậu không nên bước lên sân khấu, ở sau tính kế khiến họ không biết đâu mà lần.”

“Chị không trực tiếp đi, hiệu quả sẽ thấp đi một ít, vậy để hắn đi...” Soái Lãng không hổ danh chủ ý xấu lớp lớp, chỉ Đại Ngưu đang ba hoa bốc phét với công nhân vận chuyển: “Phần tử bạo lực điển hình, người xung quanh ga tàu đều là huynh đệ của hắn, quá nửa số lưu manh kiếm ăn ở đây gọi hắn là huynh đệ, lại là nhân viên đường sắt, dù là thân phận hay tướng mạo đều vô cùng phù hợp... Thế nào, nếu được tôi bảo hắn đi làm ngay, nhưng lợi nhuận toàn bộ thuộc về hắn đấy.”

Đỗ Ngọc Phân gật đầu, chỉ cần giải quyết số hàng này, ai được lợi không thành vấn đề. Soái Lãng hiệu suất làm việc rất cao, nói một cái làm ngay, đi về phía Đại Ngưu, cô cân nhắc một lúc rút di động ra.

“À, trợ lý Tần à.... Đừng cúp máy, tôi có một tin tức muốn nói với cô đây... Tôi nghe đồn có một ông chủ nhỏ mua hơn 2000 két đồ uống bên cô, đang nóng lòng muốn bán ra, họ tìm tới chỗ tôi... Chậc, cô xem, thế là sao, chẳng lẽ tôi lại mua hàng bên cô, thế còn ra gì nữa?...”

“Hay là thế này, cô bàn bạc với người ta xem, tôi là lo cho bên cô lắm đấy, chẳng may hắn lại đem thứ này bán linh tinh, làm đảo lộn hết giá cả thì sao, ảnh hưởng xấu lắm nhỉ?.... Ở bãi hàng bến xe, nhà kho 115, người đó hình như tên là Đại Ngưu, cô tới là thấy ngay... thế thôi.... Ôi em gái, đừng giận mà, trời đất làm chứng, chuyện này không liên quan gì tới chị Đỗ.”

Vờ vờ vịt vịt ám thị một phen, Đỗ Ngọc Phân cực kỳ thỏa mãn cúp điện thoại, nhìn Soái Lãng đứng ở xa mặt mày nghiêm túc dặn dò, Đại Ngưu gật đầu lia lịa, cô không nhịn được cười.

……… ………….. ……………

…….. ………… ………… …….

Mua hàng của Phi Đằng, cướp thị trường của người ta, lại mang chính hàng của người ta tăng giá lên bán cho người ta.

Sự ngoắt ngoéo trong đó Đỗ Ngọc Phân hiểu chứ Ngưu Tất Cường không hiểu ra làm sao, dù nghe Soái Lãng giải thích xong vẫn thấy bán tín bán nghi, với phương thức tư duy của người anh em này, ít nhất phải kéo mấy chục người đi đánh nhau một trận, làm gì có cái trò khiến người nghe thấy muốn ói như thế

Có điều hắn không tin không được, gọi điện đi chưa đầy một tiếng, hai chiếc xe hàng đã tới cửa ga tàu, gác cửa hỏi lý do, gọi điện thoại báo cho Đại Ngưu, sau đó cho qua. Đại Ngưu nhìn Soái Lãng ngồi vắt chéo chân cầm chai nước lọc uống, gãi đầu gãi tai: “Tao nói này Lừa Đảo, chuyện này, có phải làm có hơi ấy không?”

“Ấy là sao?” Soái Lãng vờ không hiểu.

“Thì thất đức ấy.” Lương tâm của Đại Ngưu thức tỉnh, quay đầu chột dạ nhìn mấy người từ trên xe đi xuống, bỗng nhiên cảm thấy ngại.

Soái Lãng hỏi lại: “Thất đức là gì? Mày có biết dùng từ không thế?”

“Con mẹ mày, không phải thất đức thì cũng là bất lương, làm kiểu này quá vô nhân tính rồi, khác gì ăn cướp của người ta rồi tăng giá bán lại cho người ta... Chuyện này mà xảy ra với tao, tao đốt nhà mày.” Đại Ngưu trừng mắt lên, cảm thấy không thoải mái, không hay tí nào, nhất là thấy một cô gái nhỏ nhắn trên xe nhảy xuống, càng thêm áy náy.

Ngưu ca chưa từng ngán thằng lưu manh nào, nhưng chưa từng bắt nạt đàn bà con gái, dù gì cũng là một trong Trung Nguyên Ngũ Hại cơ mà.