Q1 - Chương: 288 Quái càng thêm quái, nguy cơ từng bước. (2)
“Mày hiểu cái chó gì là thất đức, nếu để bà chị đang trốn bên rình xem trò hay kia hạ giá bán ra phá hoại thị trường mới là thất đức, chúng ta làm thế này là giữ lại đường lui cho cả hai bên, tránh thành kẻ thù sống còn đấy…”
Soái Lãng thấy hai nam một nữ đi tới, hạ thấp giọng xuống, tung chiêu hiểm: “Nếu mày không đành lòng thì bán lại cho người ta đúng giá cũ, nếu mày muốn thương hương tiếc ngọc thì bán lỗ cho người ta, không thì mày tặng hết cho người ta đi, tùy mày, tao không can thiệp. Giờ lương tâm trong tay mày, xem mày làm thế nào.”
“Cái gì, bằng vào cái gì muốn tao chịu lỗ.” Đại Ngưu quả nhiên giãy nảy như đỉa phải vôi, lương tâm thì có, nhưng không thể làm chuyện lỗ vốn kiếm lấy lương tâm
Soái Lãng đứng dậy trước khi đi lẫn vào đám công nhân, nhỏ giọng nói: “Đại Ngưu, thời khắc khảo nghiệm lương tâm của mày tới rồi, lãi, hòa vốn và lỗ, tùy mày chọn... Nhớ, giờ mày là lão đại đấy, tự quyết hết, không cần hỏi tao.”
Trong kho hàng, một đám công nhân tụ tập với nhau, đám người này tuyệt đại đa số là do ga tàu thuê tạm, phụ trách vận chuyển hàng lên tàu, có việc thì làm, không việc thì tụ tập tán gẫu. Chính vì thế vô hình trung cung cấp cho Đại Ngưu một đội ngũ có tính cơ động cao, những người đi thu mua hàng của Phi Bằng chính là bọn họ.
Ngoài kho hàng, người đi tới gần, Đại Ngưu hắng giọng một tiếng, lưng ưỡn thẳng lên, làm bộ dạng đại ca uy phong.
Hai nam một già một trẻ, trẻ thì hai mấy, già thì năm mấy, nữ rất xinh đẹp, đồng phục lam thẫm, đẹp hơn cả mấy em gái khu tập thể làm tiếp viên trên tàu. Nhìn qua ấn tượng chỉ có thế, tâm tư Đại Ngưu quay lại số hàng, hắn chột dạ thật, nếu làm ầm lên, tới tai lãnh đạo sẽ không tốt, dù sao mình là nhân viên ga tàu, tuy không làm gì phạm pháp, song mình làm chuyện này có chút.... Quá thất đức.
Không đúng, kẻ thất đức là Soái Lãng, thằng chó đó xúi mình làm.
Nam nhân có tuổi kia đi tới, không nghiêm giọng chất vấn, cũng không cãi vã như Đại Ngưu tưởng tượng, mà hiền hóa bắt tay hắn như khách hàng thân thiết, cười hỏi: “Anh là anh Ngưu phải không? Cảm ơn anh, hàng đây phải không?”
“Đúng...” Đại Ngưu gật đầu, không biết dây thần kinh nào chỉ huy, buột miệng nói ngay: “Mỗi chai thêm 2 hào, bán hết cho ông đấy.”
Rõ ràng nhìn thấy nam nhân trẻ nghiến răng và cô gái xinh đẹp đanh mặt nhìn Đại Ngưu, Đại Ngưu cố gắng trấn định, nhưng lại theo thói quen quay đầu nhìn Soái Lãng... Mẹ nó, không thấy đâu, cái thằng chó chắc trốn sau đống hàng rồi.
Đại Ngưu áy náy chỉ không phải hắn ngán ai, chỉ thanh niên trẻ: “Này, trừng mắt cái gì? Có lấy không, không lấy thì thôi, mày đi nghe ngóng xem, ở khu vực này chỉ có tao trừng mắt với người khác, chưa ai trừng mắt với tao hết... Mày tên là gì?”
Tính lưu manh phát tác rồi, Đại Ngưu xưa nay là thế, không vừa mắt là đấm luôn, dù không đành lòng, nhưng con mẹ nó, tao phải nhịn mày à? Khí thế của Đại Ngưu vừa tỏa ra, cục thịt lồ trên trán đỏ rực, mắt trâu trợn tròn, nhe cái răng hô, kể cả trong phim cách mạng năm xưa cũng không tìm ra hình tượng cực phẩm phản diện như thế này.
Diệp Dục Dân giật mình đánh thót, biết chọc phải nhầm người rồi, có chút hoảng sợ cúi đầu, may có ông già cười khà khà làm hòa giải: “Hòa khí mới phát tài được, giận trẻ con làm gì, cứ theo giá anh nói, chúng tôi đưa hàng đi, bán cho chúng tôi là thích hợp nhất, chứ mấy vạn chai, anh bán đừng hiệu cũng tốn thời gian... Trợ lý Tần, thanh toán tiền cho anh Ngưu đi.”
Đại Ngưu ghe tới tiền là quên ngay chuyện không vui, lấy ra từ hóa đơn đã chuẩn bị sẵn đưa tới: “2472 két, có két 20 chai, có két 24 chai, khó tính lắm, thôi thì trừ số lẻ đi, tính là 20 chai, mỗi két thêm 4 đồng, tiền hàng là 86792 đồng. Số két tính là 2000 luôn cho tròn, nhân lên là 8000 đồng, vận chuyển thoải mái, đều là người của tôi.”
Mỗi lần con số báo ra, mí mắt Diệp Dục Dân giật một cái, thu hàng của công ty, chớp mắt một cái bán ngược lại, kiếm miễn phí 8000, lại còn nói như thể Phi Bằng bọn họ được lợi lắm vậy. Cục tức này hắn không nuốt trôi, muốn dẫn công nhân và nhân viên tiêu thụ trong công ty đi đánh nhau một trận, ai ngờ tổng giám đốc Lâm đích thân ra mặt, lại còn nhẫn nhịn một cách hết sức lạ thường.
Tiền à, đối với công ty mà nói chỉ là con số lẻ, nhưng mà cục tức thì lớn bằng trời, nhất là nhìn Ngưu Tất Cường hí hửng đếm cọc tiền mới cứng, Diệp Dục Dân tức tới cắn môi trắng bệch, trắng như mất máu.
“Cậu về xe đi.” Lâm Bằng Phi quay đầu quát khẽ, nóng tính đôi khi là chuyện tốt, nhưng cũng có lúc chỉ làm hỏng việc, đuổi Diệp Dục Dân đi rồi, kiên nhẫn đợi Ngưu Tất Cường đếm tiền xong, hỏi: “Anh Ngưu này, cả thị trường lớn như thế mà kiếm được có 8000 thôi, không thấy ít sao?”
“Ông có ý gì, muốn trả thêm à, tôi không ý kiến.” Ngưu Tất Cường nói không nghĩ.
“Thị trường ga tàu không nhỏ, hai ga đông tây thêm vào tiêu thụ trên tàu, mỗi tháng kiếm tám mười vạn chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, mấy nhà buôn của chúng tôi có ai mà không gia sản trăm vạn, nếu không chúng tôi nhường thị trường này cho anh, còn có thể cung cấp giá ưu đãi nữa.” Lâm Bằng Phi quan sát chàng trai có vẻ ngoài hung dữ thực chất tính tình chất phác thậm chí hơi ngốc này, nếu bảo là người đứng phía sau thì chẳng ai tin được.
Đại Ngưu thèm lắm chứ, nhưng khó xử nói: “Được thì được đấy, nhưng tôi không quyết được.”
Quả nhiên chỉ là hạng làm tay sai của người ta, Tần Nhiễm mỉm cười, thị trường này đã không còn của Phi Bằng nữa, tổng giám đốc học đối phương, lấy thứ không phải của mình ra làm mồi nhử.
Lâm Bằng Phi thủng thẳng nói.
- Không sao, anh nói với người có thể quyết được có thể tìm tôi bất kỳ lúc nào, hoặc cho tôi biết người đó là ai, tôi tìm người đó thương lượng, tôi sẽ trả cho anh thêm 8000.
Đại Ngưu run tay, thiếu chút nữa rơi cả tiền, nét mặt biến hóa biểu thị nội tâm đang đấu tranh kịch liệt xem 8000 có đáng bán đứng thằng khỉ kia không, mất nửa ngày trời mới nghiến răng: “Huynh đệ tôi không cho tôi nói, đừng mơ mua chuộc được tôi... Này, lão già, khinh thường tôi à? Định lấy tiền mua chuộc tôi sao?”
Lâm Bằng Phi không giận, lấy ra tâm danh thiếp: “Có chuyện cứ tới tìm tôi, tôi đợi đại giá quang lâm.”
Lần này Đại Ngưu không thèm để ý tới mấy lời lấy lòng nữa, phất tay một cái, mấy chục người trong kho chạy ra, chỉ huy những người này lấy xe hàng, sắp xếp hàng, vận chuyển. Chỉ mười mấy phút mà hơn 2000 két đồ uống đã sắp xếp gọn gàng đâu vào đó, không đổ vỡ lấy một chai.
Trước lúc đi Tần Nhiễm cũng hiểu ý tổng giám đốc, đưa danh thiếp, nhỏ nhẹ nói Đại Ngưu có việc cứ tìm mình, còn kèm một cái nháy mắt điệu đà.