Q1 - Chương: 289 Quái càng thêm quái, nguy cơ từng bước. (3)
Thị trường lớn như thế, lợi ích nhiều như thế, lại thêm lời mời tha thiết của mỹ nhân, tim Đại Ngưu cứ gọi là chưa từng đập nhanh như vậy, đợi xe hàng vừa lên đường là khẩn trương đi tìm Soái Lãng, rối rít nói: “Mày nghe thấy không mày nghe thấy không, thị trường này mỗi tháng kiếm được 8 vạn cơ đấy... Người ta nói muốn nhường cho chúng ta, còn cấp hàng giá ưu đãi.”
“Mày ngốc à?” Soái Lãng vung tay tát một cái cho tỉnh ngộ: “ Thị trường này đã là của chúng ta rồi, mày không cướp của ông ta, ông ta sao nói ngon ngọt với mày chứ.”
“Í, mày nói đúng, sao tao quên mất, giờ bọn mình là người quyết định mà.” Đại Ngưu vả mặt một cái nữa cho tỉnh táo, lão già đó thật nham hiểm suýt nữa lừa được ngưu ca.
Soái Lãng đứng dậy: “Thôi tao phải đi đây, 8000 này để làm vốn lưu động, chỗ anh em dùng tiền còn nhiều, mày chớ tiêu bậy, khao đám công nhân một chút thì được. Tao tính toán sổ sách với mày sau.”
Đại Ngưu kéo lại: “Ê ê ê, Soái Lãng, tên của mày đáng giá 8000 đồng đấy, hay là tao nói với họ là mày giở trò, kiếm được ngay 8000.”
“Con mẹ mày chứ, 8000 thôi mà muốn bán tao, tao chỉ đáng chừng ấy tiền à?” Soái Lãng chửi mắng.
Đại Ngưu cười hềnh hệch, bộ dạng này rõ ràng là động lòng rồi: “Mày yên tâm đi, tao làm sao bán đứng anh em lấy 8000 được, phải 80000 tao mới bán, chỉ sợ là mày đếch giá trị như thế thôi.”
“Mày xéo thật xa cho tao, mày chê hai ngày qua kiếm được nhiều tiền quá à? Mau tổ chức xe đưa hàng... Trông coi ga tàu cho tốt, chỉ cần không ai tới phá đám thì không thiếu tiền cho mày kiếm đâu. Nhìn thấy rồi chứ, tất cả công ty lớn chỉ là hổ giấy, nếu chơi thật, bọn họ không chơi nổi mày, nói gì tới tao, đúng không... Tao đi trước.” Soái Lãng bơm vài câu cổ vũ sĩ khí, vẫy tay đi luôn.
Đại Ngưu còn đi tiễn mấy bước, bộ dạng rất nịnh bợ, đợi tiễn Soái Lãng đi rồi, quay đầu vào kho hô: “Mở kho hàng thứ tư... Lão Hổ, Con Gián, Lừa Trọc, dựa theo danh sách đưa hàng, thu tiền công, hôm nay thêm mỗi người 200, tiền cơm thì anh mày mời.”
Đây chắc chắn không phải là điền hình của cách thức quản lý khoa học và hiệu quả, nhưng Đại Ngưu hô một câu, tinh thần trong nhà kho dâng cao tới nóc luôn. Cả đám đang ngồi vất vưởng như dân tị nạn, tức thì hú hét cám ơn Ngưu ca, thoáng cái lại quát tháo nhau bắt đầu bận rộn.
Soái Lãng đi ra ngoài nghe thấy tiếng hô hào làm việc sau lưng, có cảm giác thỏa mãn, kiếm ăn mấy năm rồi, trước kia đạp xe ba bánh, lái xe đưa hàng, hùng hục khuân vác, cả ngày nhe răng cười nói lấy lòng người ta. Chưa từng ngờ tới một ngày mình chỉ huy mười mấy chiếc xe, mấy chục người đi tranh đoạt thị trường.
Công nhận lão già đó nói đúng lắm, trí tuệ không nhất định phải đi lên cao tầng, trí tuệ xuống dân gian càng thực dụng. Mình có thể làm được, lòng tin của Soái Lãng cũng dâng cao chưa từng có.
“Soái Lãng, đợi đã.” Vừa đi được một lúc thì Đại Ngưu gọi lớn đuổi theo, nhét hai tấm danh thiếp vào tay y: “Của mày đấy, sau này đừng có nói anh em bán đứng mày, có điều tao thấy ông già kia không tệ đâu, tự mày tính toán đi, phải làm sao mày tự quyết, tao nghe mày.”
“Đi làm việc đi, lúc kiếm ra tiền đừng biểu thị trung thành, tới khi thua lỗ mới nhìn ra lòng người thực sự.” Soái Lãng thu danh thiếp, đuổi Đại Ngưu đi, thuận tay nhét danh thiếp vào túi, đột nhiên động tác dừng lại, mắt y cực tinh, nên một thoáng vừa rồi hình như là...
Vội rút danh thiếp ra nhìn lại, chủ tịch kiêm tổng giám đốc Giải khát Phi Bằng, Lâm Bằng Phi, cả Soái Lãng cũng run tay, y đâu ngờ chứ: “Vãi chưởng, mình chọc vào điểm G của người ta rồi... Ngay cả ông chủ cỡ này cũng tới.”
Hồi tưởng lại cảnh lúc nãy nhìn trộm qua khe hàng, thì ra người trung nên bụng hơi phệ trông chẳng có tí khí phách nào kia lại chính là tổng giám đốc của Phi Bằng.
Điềm này Soái Lãng không ngờ, thực sự không ngờ tới, còn cho rằng là nhân vật cấp nguyên lão nào đó của Phi Bằng ra mặt cơ. Ai làm trong cái ngành giải khát này lại không biết cái tên Lâm Bằng Phi chứ, phải nói thế nào nhỉ? Như sấm nổ bên tai chứ đùa à, năm xưa khi Soái Lãng còn đạp xe đi bán lẻ mấy chai nước hàng nhái đã nghe thấy nhân vật cấp truyền thuyết này.
Hôm nay chính người đó tới nhà mua lại đồ uống của bản thân.
Có hợp lý không? Có chút không, cái chuyện mất mặt đó mà tổng giám đốc lại đích thân ra mặt, lại còn tỏ ra ôn hòa nhẹ nhàng như thế.
Mình phải cẩn thận mới được, đừng để kiếm được tiền nhưng không còn mạng mà hưởng.
Xưa nay luôn có thói quen suy đoán người khác theo góc độ u tối nhất, Soái Lãng cảnh cáo bản thân, gọi một cú điện thoại, Đỗ Ngọc Phân nấp một bên xem trò cười lái xe tới, Soái Lãng vừa lên xe, bắt gặp nụ cười ngọt hơn nước giải khát, đôi mắt kia nhìn tình lang cũng chỉ ngọt đến thế mà thôi.
Mẹ nó, bà chị này cũng phải dè chừng nốt.
……………… ………………..
Công ty Giải khát Phi Bằng, phòng hội nghị tổng hợp.
“... Mọi người xem đi, đây chính là trụ bê tông ở đầu đường Ngũ Long, chia đường làm đôi, khiến xem của chúng ta dư ra 10 cm, không qua được. Trên đường quốc lộ chúng lấy xe cẩu giở trò tương tự, không cho xe chúng ta qua.”
“Chính vì chậm trễ giao hàng, toàn bộ hơn 40 khu phong cảnh bị Ác Nhĩ Mã chiếm hết... Ngoài ra Lục Nhĩ, Lam Môi, Phí Sảng, cũng nhân lúc hỗn loạn nhảy vào chiếm một phần... Trước kia bình quân mỗi ngày vào mùa tiêu thụ, chúng ta bán được 2000 - 3000 két ở đó...phòng thị trường hạch toán, mỗi ngày chúng ta đang tổn thất 2.7 vạn, chưa tính hôm nay toàn bộ mấy chiếc xe của chúng ta đi một chuyến vô ích.”
Tần Nhiễm giải thích tình hình, nói rất chậm, nhưng nặng nề.
Mọi người ngồi đây đều biết, lượng tiêu thụ bình quân của Phi Bằng ở Trung Châu là chừng 8000 két mỗi ngày, mà thời gian tiêu thụ tốt nhất chính là mấy tháng cao điểm hè này, có thể đạt tới 3 vạn két một ngày.
Mỗi năm đều là người ta lái xe lớn xe nhỏ tới tận sân công ty, tranh nhau mà mua hàng, năm nay mới bắt đầu vào mùa mà đã gặp phải chuyện bẽ mặt như thế, nghe nói hàng bị người ta thu mua, tổng giám đốc phải ra mặt mua lại, nhà buôn tham gia hội nghị không hiểu.
Chuyện mà Tần Nhiễm đang trình bày, họ cũng không hiểu, chỉ có hai ba tiếng mà mất toàn bộ thị trường, đây là chuyện chưa từng có, hơn nữa thủ đoạn nửa trắng nửa đen làm người ta không bới móc được.