← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 290 Quái càng thêm quái, nguy cơ từng bước. (4)

Còn có thứ ác hơn nữa cơ, Tần Nhiễm điều khiển máy chiếu, là tư liệu chụp lại được, có cảnh thu mua hàng ở ga tàu, có các quầy hàng đủ chủng loại đồ uống, chỉ thiếu sản phẩm của Phi Bằng. Càng có cảnh bọn họ mua lại sản phẩm người ta mua mất, chất lên xe, có hình ảnh đặc tả Đại Ngưu trán lồi môi dày.

“Tình huống hôm nay mọi người hẳn chưa biết hết, chúng tôi tới khu phong cảnh mới biết Ác Nhĩ Mã và Chính Nùng đã liên thủ, bọn họ dùng cách tiêu thù kèm để phân phối hàng, chủ yếu là muốn dựa vào đám người lai lịch không rõ ràng kia để trải hàng của Chính Nùng ra toàn bộ thị trường... Để xảy ra điều này là do chúng tôi làm việc chưa tốt, có lỗi với sự bồi dưỡng của công ty.”

Tần Nhiễm nói tới đó len lén nhìn Lâm Bằng Phi, cô chẳng biết xảy ra sự cố lớn như thế, tiếp theo đây sẽ có chuyện gì chờ đợi mình, lấy dũng khí nói tiếp: “... Không chỉ ở khu phong cảnh, còn ở ga tàu xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn, có kẻ đứng sau giở thủ đoạn, mua lại toàn bộ sản phẩm của Phi Bằng... Vừa mua lại một cái, Chính Nùng nhân khoảng trống đưa hàng vào...”

“Cả thị trường do bà chủ Trần Lệ Lệ dựa vào quan hệ mới có bị khoét góc tường.... Toàn bộ thị trường hai ga tàu đông tây đều đã mất, đối phương còn thông báo cho chúng tôi bỏ thêm 8000 ra để mua về số hàng của Phi Bằng....”

Phía dưới xôn xao khắp nơi, ba người Trần Lệ Lệ được nhắc tên thì cúi đầu hổ thẹn không dám nhìn người cùng nghề, đám nhà buôn gặp gặp tai ương thì ghé tai thì thầm với nhau, bất kể nói thế nào thì họ cũng đang cùng một con thuyền, ai cũng sợ vạ lây.

“Trợ lý Tần, đã tra ra là ai làm chưa? Phải tìm cách loại bỏ con ngựa hại bầy này...” Có người hô lên, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Tần Nhiễm.

“Còn phải nói sao, Chính Nùng giở trò là cái chắc...” Một người khác đưa ra kết luận, song không nhận được nhiều hưởng ứng, cạnh tranh bao năm rồi, Chính Nùng mà có cái bản lĩnh ấy còn đợi tới bao giờ.

“Lũ chó chết, chơi trò bẩn thỉu như thế.... Tổng giám đốc Lâm, anh lên tiếng đi, tôi sai người xử lý.” Vị này chửi bới om xòm, đồng thời biểu thị trung thành.

Có người chửi, có người bàn tán, có người nghi hoặc, phẫn nộ chất chứa trong ngôn ngữ, hồi lâu mới thấy Lâm Bằng Phi gõ gõ mặt bàn, mọi người dần yên tĩnh nhìn vào ông ta.

Chỉ thấy tổng giám đốc Lâm vẫn trầm ổn, vững vàng, bất giác trong lòng thấy mình so với người ta đúng là có thua kém, người ta gia sản hàng ngàn vạn, mạng lưới tiêu thụ trải khắp toàn tỉnh, mất đi thị trường nhỏ, chưa tới mức tổn thương gân cốt.

“Được rồi, đề tài hôm nay đã kết thúc, đó là để mọi người hiểu được hướng đi của thị trường... Lời qua ba lần nhạt như nước, tôi không nói lại nữa, vốn đây là mùa tiêu thụ, tôi không muốn ngang ngược can thiệp, nhưng hai ngày qua xảy ra nhiều chuyện như thế, tôi phải nhấn mạnh vài điểm.”

Lâm Bằng Phi ngồi ở bàn chính của phòng hội nghị, trầm ngâm chốc lát nói: “ Tôi cảm thấy đây không phải là chuyện xấu, chúng ta đã một mình một chợ quá lâu, đã quên mất thị trường này năm xưa vất vả, nói khô cổ họng, chạy gãy cả chân mới có được.”

“Vẫn là câu nói kia, thị trường không phải là hậu viện của ai khác, bất kể anh chỉ trích thủ đoạn của người ta hèn hạ ra sao, chỉ cần người ta không phạm pháp là được, thua thì thua rồi, không biết học nhận thua, cũng sẽ không biết làm sao để thắng.”

“Đoạn phim trong máy chiếu đó cho mỗi người một phần, về suy ngẫm, học người ta cướp thị trường thế nào. Người ta chỉ cần ba tiếng đã cướp sạch thị trường, vậy mà bây giờ tôi triệu tập hội nghị mất tới mấy tiếng, với kiểu tốc độ này, tôi khẳng định, thị trường còn mất.”

“Thứ hai, mọi người học người ta phục vụ khách hàng ra sao, chúng ta trong tay có thương hiệu tốt, chẳng lo không bán được hàng, nên ai cũng tự đại đúng không?”

“Xem đi, người ta đích thân bê hàng lên tận kệ bán lẻ... Hai ngày qua tôi thậm chí nghe nói bọn họ cùng người mua hàng cùng nhau ăn cơm, quan hệ như thế liên kết chắc chắn thế nào không nghĩ cũng biết.”

“Còn chúng ta thì sao, ai gọi điện thoại tới mới cấp hàng, còn tính toán xem ai giao tiền không nhanh nhẹn thì không đưa hàng cho người ta đúng không? Chúng ta đi giao hàng, không mắng khách hàng đã là may rồi, vận chuyển hàng hộ họ à? Đừng mơ. Đúng không?”

Liên tục giáo huấn, tuy không tới mức tức giận, nhưng cũng chẳng dễ nghe, đám bán buôn ai nấy mặt mày hậm hực, té ra tổng giám đốc muốn thừa cơ giáo dục mọi người.

Giáo dục chưa kết thúc, Lâm Bằng Phi châm điếu thuốc tiếp tục.

“Nhấn mạnh diều cuối cùng, bỏ tư tưởng hạn hẹp đi, đừng chỉ nhìn vào ví của mình, không thèm để ý tới đại cục, tôi biết có người cung cấp hàng cho người cướp thị trường của chúng ta, các anh kiếm được vài nghìn, nhưng người ta dùng hàng của chúng ta, chiếm thị trường của chúng ta, tổn thất lớn cỡ nào, tự tính...”

“Quan trọng hơn nữa, người ngoài nhìn vào thấy có người dùng hàng của chúng ta, tấn công thị trường của chúng ta, họ sẽ nghĩ gì đây? Vì chúng ta là nắm cát rời, một đám ô hợp, vì lợi ích mà bất chấp, nên họ dám nhảy vào, họ có sơ hở để lợi dụng... Tôi nhắc mọi người một câu, người ngồi đây bất kể là ai mất thị trường, ai lượng hàng sụt giảm, tự động rút lui đi, tôi không làm từ thiện, đừng mong công ty thương hại.”

Ánh mắt quét qua một lượt, liên tục hai ngày gặp bất lợi, vậy mà triệu tập một cuộc họp mất tới ba tiếng mới đủ người, người ta chỉ mất hai ba tiếng để chiếm một địa bàn, có khi mai mở mắt ra lại mất thêm khu vực nào đó.

“Tan họp, chủ nhiệm Diệu, trợ lý Tần tới chỗ tôi một chuyến, thư ký Lý chiêu đãi mọi người.”

Lâm Bằng Phi nói xong đứng dậy, rời đi trong ánh mắt kính sợ của đám nhà buôn và trung tầng công ty.

Mất rồi, mất một cách rất hồ đồ, thị trường không giống cướp đồ, ai cướp được là của người ấy, có điều bị cướp rồi, muốn cướp lại e là khó lắm. Đặc biệt là Chính Nùng và Ác Nhĩ Mã trói buộc vào nhau, lợi nhuận rõ ràng lớn hơn sản phẩm của Phi Bằng, Diệp Dục Dân có vắt óc cũng không nghĩ ra cách ứng phó. Tiền Nhiễm thì chắc ý đồ của lãnh đạo. Hai người đứng trước bàn của lãnh đạo, có chút khẩn trương.

Trái ngược với sự căng thẳng của cấp dưới, Lâm Bằng Phi gặp chuyện lần này trấn định không ngờ, trong thời gian họp, thư ký Lý đã in mấy chục bức ảnh chụp được sáng nay ra, ông ta ngồi xem rất lâu, đưa bức ảnh rất giống nhân vật hoạt hình của Đại Ngưu cho Diệp Dục Dân, nghiêm giọng dặn dò.

” Tiểu Diệp, tôi rất coi trọng năng lực và tinh thần của cậu, song chỉ chừng ấy thôi là chưa đủ, tiêu thụ bây giờ và giang hồ quá khứ giống nhau, đó là phải tiếp xúc với tam giáo cửu lưu, cái tính nóng nảy của cậu phải sửa...”

“Từ hôm nay trở đi, hãy làm quen với người này, tôi phán đoán hắn không phải người của Chính Nùng, tên Đại Ngưu này chắc chắn biết người đứng sau là ai, tìm ra người đó cho tôi... Bất kể cậu dùng thủ đoạn gì.”

“Vâng, tôi nhất định sẽ làm được.” Diệp Dục Dân không ngờ nhận được nhiệm vụ như thế, cứ nghĩ sẽ bị mắng một trận, vậy mà tổng giám đốc còn khích lệ, gật đầu đi ngay.

Lâm Bằng Phi chuyển qua Tần Nhiễm: “Tiểu Tần, cô thấy những lời tôi nói trên cuộc họp thế nào?”

“Tổng giám đốc nói rất đúng ạ, công ty lớn lên, khó tránh khỏi sơ cứng, cần lấy việc này làm thời cơ để cảnh cáo người dưới, đặc biệt là ở thái độ phục vụ, chúng ta quá kém.” Tần Nhiễm cẩn thận nói.

“Vậy cô nói xem, nếu còn xảy ra biến cố thì chúng ta có phòng nổi không? Có chống nổi không? Bằng vào cái gì?”

“Không được, những người kia xuất chiêu không theo quy củ, hơn nữa trong tay có hai loại hàng tầm cao và tầm thấp, chênh lệch giá lớn, nên không gian thao tác linh hoạt. Nếu xảy ra cuộc chiến về giá, bên thua vẫn là chúng ta.”

“Xem ra cô nghĩ tới rồi, vậy nói xem phải làm sao?” Lâm Bằng Phi hỏi.

“Vẫn cách cũ, chiêu nạp hiền tài, không thì rút củi dưới đáy nồi. Bất kể cách nào hữu hiệu cũng sẽ trừ bỏ được mối họa này, chúng ta không cần đấu sống đấu chết làm gì.” Tần Nhiễm nói chắc nịch.

“Ha ha, thêm vài người như cô thì tôi bớt được việc rồi, đi làm đi, đi cùng phó tổng Diêm ấy.” Lâm Bằng Phi cười tán thưởng.

Tần Nhiễm cáo từ, rời văn phòng khép cửa lại thở phào, lần này lại phải đi xa một chuyến rồi, cô nhất định giải quyết rốt ráo chuyện này, cô sẽ cho mấy tên ô hợp đó biết thế nào là thủ đoạn kinh doanh, mấy cái mánh khóe chỉ tác dụng nhất thời mà thôi, nói cho cùng không phải là chính đạo.