← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 291 Có rượu say đi, ai người tri kỷ. (1)

Đường vành đai phía tây ngoài Long Hồ, cách chợ nông sản không xa, sát công viên Long Hồ, tòa nhà hoa viên Áo Lâm, tầng 4, chính là nơi đặt Cty trách nhiệm hữu hạn giải khát Chính Nùng.

Buổi chiều, Đỗ Ngọc Phân tắt máy đỗ xe ở bãi đỗ ngoài tòa nhà, vừa đi xuống sóng nhiệt ập tới khiến cô nhăn mặt, thời điểm này ra ngoài trời khác gì hành xác, đóng cửa xe thôi cũng cảm giác vỏ xe bị nắng chiếu tới nóng chảy, chân dẫm trên mặt đường trắng loang loáng tới hoa cả mắt, như đi trên dung nham đông cứng vậy.

Dưới chân, trên đầu, bên người, khắp nơi là luồng khí nóng, cô bất giác bước nhanh hơn, vào trong tòa nhà, hơi lạnh thổi tới, thở phào.

Đi thang máy lên tầng 4, Chính Nùng khởi đầu muộn, không có cơ hội cũng không có tiền mua mảnh đất xây cả tòa nhà làm việc như Phi Bằng, cho nên phải dùng mô hình văn phòng và kho hàng chia tách, văn phòng ở khu Tân Đông, kho hàng ở ngoại ô phía nam, muốn sáp nhập làm một phải đi một chặng đường dài.

Rời thang máy tới khu văn phòng, điều hòa càng mạnh, cô khoan khoái búi tóc, cười với tiếp tân, đi qua phòng tài vụ, thị trường, hậu cần... làn da trắng nõn phán tán ra một loại sắc màu khỏe khoắn, mặt hoa da phấn, một đôi mắt xếch tiêu chuẩn, luôn có cảm giác mơ màng long lanh nước. Hàng mi nhàn nhạt, cái môi hồng nhỏ nhắn lúc nào cảm giác đang mím môi cười, dáng người không quá cao, cân đối và tú mỹ, đi tới đâu cũng thu hút ánh mắt nam giới.

Cô là phó tổng giám đốc, dưới một người trên muôn người, còn kiêm giám đốc phòng thị trường, một nữ nhân xinh đẹp leo lên chức vị này khó tránh khỏi sau lưng có lời ong tiếng ve, lúc nào cũng cảm giác ánh mắt người khác nhìn mình ẩn chứa điều gì đó.

Có điều hôm nay Đỗ Ngọc Phân chẳng thèm bận tâm, chào hỏi kế toán Lưu, tán gẫu với một đám nam nữ phòng thị trường đang điều phối hàng tới sứt đầu mẻ trán. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cô rời phòng thị trường, trò chuyện với giám đốc phòng đầu tư, nữ giám đốc hay ghen tị đó khen cô mặc bộ váy rất vừa người.

Hôm nay chỉ một mình phó tổng Đỗ xuất hàng tới mấy nghìn két, đó là khái niệm gì? Tức là nửa nghiệp vụ của toàn bộ công ty, đủ cho cô kiêu ngạo rồi, nếu không dạo quanh các phòng ban một lượt thì khác gì áo gấm đi đêm chứ?

Sau khi thỏa mãn chút hư vinh nho nhỏ rồi, Đỗ Ngọc Phân mới gõ cửa phòng tổng giám đốc, bên trong là tiếng nhạc dân gian và giọng nói nho nhã của Lý Chính Nghĩa: “Mời vào.”

Đỗ Ngọc Phân xem lại trang phục lần nữa mới ưỡn ngực tự tin đi vào.

“A, phó tổng Đỗ.. Cô ngồi đi, vất vả rồi, hôm nay làm tốt lắm.” Lý Chính Nghĩa tắt nhạc, đứng dậy lấy một chai đồ uống từ tủ lạnh bên cạnh.

Đỗ Ngọc Phân trải biên lai vừa lấy từ ngân hàng: “Tiền hàng buổi sáng đã trả, đây là biên lai.”

“Ha ha, cô gan thật đấy, nếu là tôi thì tôi không dám cho cậu ta vay đâu.” Lý Chính Nghĩa cười đưa đồ uống cho Đỗ Ngọc Phân, hôm qua khi thương lượng, Soái Lãng không những muốn cung cấp nguồn hàng, còn cần lượng lớn tiền mặt. Chuyện nhận hàng trước trả tiền sau thì Lý Chính Nghĩa còn miễn cưỡng chấp nhận, chứ còn muốn dùng cả tiền mặt của công ty thì bất kể thế nào cũng không đồng ý.

Cuối cùng Đỗ Ngọc Phân cắn răng lấy danh nghĩa cá nhân, vay của công ty 20 vạn, vốn cô cũng toát mồ hôi, ai ngờ chỉ mấy tiếng thôi đã thành điều khiến cô phải tự hào cả sự nghiệp.

Nói tới lá gan, Đỗ Ngọc Phân nhoẻn miệng cười: “Có gan tới mấy mà không có tiền mặt cũng chẳng làm được gì, may có tổng giám đốc ủng hộ. Tôi đánh giá quá cao nghiệp vụ của Phi Bằng rồi, chỉ tốn có tám vạn.”

Kỳ thực ở chuyện vay tiền này, hai người họ có tranh chấp về lập trường, Lý Chính Nghĩa không muốn mạo hiểm, hắn thấy thừa cơ lấy ít thị phần của Phi Bằng ở khu phong cảnh là đủ. Đám Soái Lãng chỉ đắc ý được nhất thời không làm được chuyện lớn. Đỗ Ngọc Phân hoàn toàn ngược lại, cô cho rằng đây là cơ hội để công ty tiến thêm một bước, ngoạm miếng bánh lớn của Phi Bằng, sau này địa vị vững vàng hơn.

Kết quả chứng minh Đỗ Ngọc Phân đúng, nếu có kết quả tốt, vậy mọi người đều vui, Lý Chính Nghĩa có qua có lại nói: “Nhìn nhận con người thì cô hơn tôi, đáng lẽ hôm nay tôi nên đi theo cô, không biết Lâm Bằng Phi phải mua lại chính hàng của mình với giá cao, tâm tình sẽ như thế nào, ha ha ha... Biện pháp này hay lắm, cầm tay chúng rồi vả miệng chúng, có đau tới mấy cũng không dám kêu, ha ha ha...”

Mọi nguy hiểm hôm nay Lý Chính Nghĩa không gánh, nếu thực sự có vấn đề là chuyện của Đỗ Ngọc Phân, giờ nguy hiểm giải trừ, lại còn xuất lượng hàng lớn như thế, hai người gạt khúc mắc sang bên.

Trước mặt chữ lợi, đừng ai mong đối thủ khách khí, đều mong người cùng nghề đổ bể hết, chỉ còn lại một mình độc chiếm.

Chính Nùng từ khi thành lập đã thoi thóp dưới cái bóng của Phi Bằng, vất vả mấy năm, nghiệp vụ chưa bằng 1/3 Phi Bằng, nếu không phải trong tay có mấy thương hiệu mạnh, e là sớm bị đẩy xuống loại công ty giải khát loại ba rồi.

Hiện bánh xe phong thủy luân chuyển, chiếm được hai thị trường béo bở của Phi Bằng, Lý Chính Nghĩa không che giấu được sự đắc ý nữa.

Cười nói rất lâu, Lý Chính Nghĩa lần nữa di chuột nhìn đồ thị trên màn hình, con số tăng trưởng làm người ta tặc lưỡi. Lúc này là 3 giờ chiều, lượng xuất hàng đột phá 4000 két, chỉ bằng hai thị trường mới đã tương đương với nghiệp vụ của Chính Nùng.

Lý Chính Nghĩa nhắc: “Phó tổng Đỗ, đừng nói tôi keo kiệt nhé, xuất lượng hàng lớn như thế, thu tiền có an toàn không?”

“Chuyện này không thành vấn đề, khi giao hàng một số nhà tiêu thụ đã thanh toán rồi, dù chưa thanh toán, hôm sau nhập hàng mới cũng sẽ thanh toán thôi, tiền hàng phân ra, tới điểm tiêu thụ đầu cuối chỉ vài trăm thôi, nguy hiểm không lớn.” Đỗ Ngọc Phân cầm đồ uống lên che giấu không thoải mái, lời này của Lý Chính Nghĩa ẩn chứa bất tín nhiệm quá lớn rồi.

“Tôi không nói những chủ quán kia, mà là nói Soái Lãng, hiện giờ xuất hàng đều lấy đơn vị nghìn kết toán, lượng tiền có thể lên tới mười mấy vạn... Khoản tiền lớn như thế.” Lý Chính Nghĩa không nói hết đoạn sau, nhưng ý tứ rõ ràng.

Đỗ Ngọc Phân nghĩ một lúc rồi nhận lấy trách nhiệm: “Không sao, xảy ra chuyện cứ tìm tôi, tôi sẽ phụ trách đòi tiền, dù sao cậu ta là người do tôi tìm được.”