← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 292 Có rượu say đi, ai người tri kỷ. (2)

Mặc dù ngữ khí của Đỗ Ngọc Phân không có gì khác, song lời này giống sáng nay ký đảm bảo vay tiền, đều ngầm chứa thành phần bất mãn. Lý Chính Nghĩa cười gật đầu, tựa như động tác khích lệ, di chuột tùy ý nói: “Thế thì tốt, thành tích đều tính cho cô, ngàn vạn lần đừng để xảy ra vấn đề an toàn thu hồi tiền... Vậy các hành động thế nào?”

“Không có hành động gì, Phi Bằng xưa nay luôn ra tay sau, tình huống chưa rõ, tạm thời họ sẽ không làm gì hết, các nhà khác không đáng nhắc tới. Khu phong cảnh chúng ta phái tới mười mấy người, Soái Lãng có hơn 30 người. Phía ga tàu càng không lo, bọn họ đều là người lớn lên trong khu tập thể đường sắt, từ lãnh đạo tới nhân viên toàn là hàng xóm láng giềng với nhau cả.” Đỗ Ngọc Phân khẳng định.

“Tốt, có nhân duyên, có địa lợi, chiếm hết ưu thế rồi, không phát tài mới khó.... Tiếp theo thì sao? Mọi người có kế hoạch gì không, nếu cần hỗ trợ cứ nói, lượng xuất hàng lớn thế này mà phía sau điều phối có vấn đề thì hỏng.”

“Tạm thời không có.”

“Vậy thì tốt, trước tiên chiếm chắc lấy khu phong cảnh và ga tàu cho chắc đã. Năm nay khai cuộc không tệ, tiếp theo tôi đợi chuyện vui từ mọi người... Phải rồi, phần trăm nghiệp vụ cô không cần lo, nếu cần chi tiêu khác, cứ tạm ứng từ tài vụ. Cô ở ngoài vất vả, công ty không bạc đãi cô.” Lý Chính Nghĩa bày ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ.

Đỗ Ngọc Phân bươn chải bao năm sao bị phỉnh phờ bởi mấy lời nhạt thếch này, chỉ cười nhẹ: “Tổng giám đốc Lý, tôi đúng là có chuyện.”

“Cứ nói.”

“Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, tôi muốn anh ra mặt, mời nhóm người Soái Lãng một bữa, nói ra bọn họ lập công lớn cho chúng ta, nếu không có họ, tôi không dám nghĩ tới tiến vào thị trường này. Tuy không có hiệp nghị gì, nhưng tôi nghĩ, sau này chúng ta còn cần họ nhiều, anh ra mặt sẽ chính thức một chút, thắt chặt quan hệ đôi bên.”

“Chuyện đó à, không cần đâu, cô ra mặt là được, đám người đó hình dạng kỳ quái, tôi nhìn đã ngán. Với lại Soái Lãng làm việc này, chẳng qua đánh bừa đánh bậy mà được rồi dưới áp lực của Phi Bằng mới bất đắc dĩ dính tới chúng ta thôi, như cô nói đấy, hai bên chẳng có hiệp nghị gì, tức là làm gì có quan hệ?... A, tôi có điện thoại, xin lỗi...” Lý Chính Nghĩa cầm điện thoại lên nói.

Đỗ Ngọc Phân biết ý cáo từ, cái chuyện này cô gặp nhiều rồi, chẳng qua là cổ vũ có lệ thôi mà, ra ngoài khép cửa, cô cố ý dừng lại một chút, nghe loáng thoáng " A, tổng giám đốc Lâm, sao lại nhớ tới đàn em... Mời khách à, phải do tôi mời anh mới đúng chứ... Tối nay gặp... Vâng...

Chỉ dừng lại chốc lát, nghĩ vài câu thế thôi cũng khiến Đỗ Ngọc Phân cau mày. Đáng lẽ Soái Lãng thể hiện ra năng lực lớn như thế, Lý Chính Nghĩa phải dốc sức chiêu hiền đãi sĩ, lôi kéo về công ty mới đúng. Nhưng hắn trừ quan tâm tới tiền hàng ra thì thứ khác không để trong lòng. Cuộc điện thoại kia do "tổng giám đốc Lâm" gọi tới, e là Lâm Bằng Phi rồi... Hai người này chẳng lẽ giở trò gì?

Trong đầu Đỗ Ngọc Phân nảy ra ý nghĩ kỳ quái, nhưng lại thấy không thể nào, nếu có cũng không xảy ra ở thời điểm mẫn cảm này.

Thái độ không đúng của Lý Chính Nghĩa cùng với cuộc điện thoại bất ngờ làm phai đi phần nào niềm vui chiến thắng. Đỗ Ngọc Phân không về văn phòng, lái xe tới khu phong cảnh, so ra, cô thích cảnh tượng làm việc tập nấp nhiệt tình kia hơn là trò đấu đá ganh đua văn phòng.

Bất kể thế nào thì hôm nay cũng là một ngày đáng chúc mừng, nếu không ăn mừng một chút thì thật có lỗi với công sức vất vả. Cho dù Lý Chính Nghĩa không xuất hiện, Đỗ Ngọc Phân vẫn quyết định mời mọi người, bàn ăn là nơi rút ngắn khoảng cách tốt hơn bất kỳ nơi nào khác.

Đối với những người vừa mới quen biết này, cô thích thực sự, bỏ đi các nhân tố khác, riêng năng lực làm thị trường đó, cô thấy bên cạnh mình không tìm nổi một hai người so được, và chắc chắn dù tìm được người cũng không có được đội ngũ thế này.

À phải rồi, mấy người đó còn một cá tính nữa hợp với tính cô, là hào sảng.

Xong việc trở về, Đỗ Ngọc Phân an bài chuyện phân phối hàng ngày mai, sau đó tới nhà hàng Nguyên Nguyên ở ngoại ô.

Đại Ngưu tay trần, Lão Hoàng nhuộm tóc, Trình Quải bụng phệ, thêm vào La Sách và Soái Lãng cứ lấm lét thì thầm với nhau như trộm.

Năm người xuất hiện, chấn động toàn bộ, ánh mắt cả đại sảnh đồng loạt nhìn về đám nam nhân mặc quần thụng, mặc dù là mùa hè cũng không nên mặc thế, lại còn tay trần đi vào nhà hàng, coi đây là quán bên đường hay sao? Phục vụ viên vốn định nhắc nhở, nhưng nhìn vị tay trần kia hung ác cực độ, nên không dám tới.

Ngược lại La Sách nhận ra ánh mắt mọi người, đá Đại Ngưu một cái, để tên này mặc áo vào, đỡ chướng mắt. Ai ngờ Đại Ngưu chẳng bận tâm, trước mặt mọi người làm động tác nhổ phì vào mặt La Sách.

Tới phòng bao thì Đỗ Ngọc Phân cùng với Lão Bì, Tiểu Bì đợi sẵn rồi, tám người ngồi xuống liền nhốn nháo, gọi món, miễn, chuyện này ai mời khách phải gọi, gọi rượu trước …

Đại Ngưu uống rượu trắng, La Sách uống rượu vang, Trình Quải uống bia, Lão Hoàng muốn ăn thịt bò không uống bia, tóm lại ý kiến không thống nhất nổi, Soái Lãng quát lên, không uống nữa, vì năm người họ có ai phục ai bao giờ. Mà năm người uống say mất hai đôi rưỡi thì ai đưa về?

Đỗ Ngọc Phân chưa ăn gì đã bị năm người làm cười no rồi, thôi thì chủ chiều ý khách, rượu trắng, rượu vang, bia cùng với đồ uống, đều gọi cả, ai uống gì thì uống.

Cách này hay tranh chấp tạm thời dừng lại, nhưng rất nhanh lại có sự cố mới, bia rượu đồ uống mang lên, Đại Ngưu tu rượu trắng ừng ực như uống nước lã, Trình Quải không phải uống vài chai, mà gọi cả két bia, La Sách có khá gì hơn đâu, rượu vang mà không dùng ly, cả ba khà một tiếng, đoán chừng chướng mắt chuyện Lão Hoàng uống nước ngọt, ép Lão Hoàng uống bia, Lão Hoàng không chịu, bị tên kẹp cổ, tên bóp miệng đổ bia vào... Lão Hoàng thẹn quá hóa giận, gọi phục vụ viên mang rượu trắng tới, tuyên bố liều mạng với mấy thằng chó.

Lão Bì và Tiểu Bì cười khành khạch, thi thoảng lại còn chêm vào vài câu khích bác.

Cảnh tượng này đúng là không chấp nhận được.