Q1 - Chương: 293 Có rượu say đi, ai người tri kỷ. (3)
“Nhìn đi, đã bảo chị rồi, không cần mời họ, nhất là không được mời họ uống, mấy đứa này không uống tới ngã lăn xuống gầm bàn không chịu dừng...” Soái Lãng nói với Đỗ Ngọc Phân, quá hiểu đám anh em mà, hai ngày qua kiếm tiền ác quá, cho nên muốn nhân cơ hội điên một lần, Đỗ Ngọc Phân mời khách khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh.
Đỗ Ngọc Phân trông cảnh tượng hỗn loạn chả khác gì quán bia ven đường, bình thường đủ dọa các cô gái sợ chết khiếp nhưng cô lại không có vẻ gì là không thích ứng, khẽ nói: “Thế cũng hay, tôi thích cách sống hào sảng này.”
“Đúng, đúng, sống phải thế này mới sảng khoái chứ.” Lão Bì rót bia cho Soái Lãng: “Trước kia tôi xông pha giang hồ có câu, sống phải say, say nên ngủ, thống khoái sống một hồi, bọn nhãi con này so với tôi khi còn trẻ thì vẫn kém lắm.”
“Nói gì đó Lão Bì, nói xấu chúng tôi à, đã thế mời anh một chén.” Đại Ngưu loáng thoáng nghe thấy cái gì đó hình như chê mình kém, muốn mời rượu Lão Bì, mời một phát nửa cốc luôn.
“Đúng là tai trâu.” Đỗ Ngọc Phân không nhịn được cười, thì thầm vào tai Soái Lãng một câu, cười khúc khích hỏi: “Soái Lãng, mấy người các cậu vốn làm gì thế?”
“Hỏi làm gì? Thăm dò chúng tôi đấy à?” Soái Lãng hỏi ngược lại.
“Không phải, tôi lấy làm lạ, các cậu làm gì, ai bán hàng cũng là nhân tuyển số một... Cậu thì không cần nói nhé, Đại Ngưu thì đưa hàng lên tàu, Trình Dương và La Thiếu Cương hình như có đội ngũ riêng, bọn họ dẫn theo người không ít, tổ chức đâu ra đó, còn có Hoàng Quốc Cường, hôm nay còn lập điểm tiêu thụ ở Mẫu Đơn Viên, vừa bán buôn vừa bán lẻ...” Đỗ Ngọc Phân chỉ nói rất nhỏ.
“Yên tĩnh, yên tĩnh.” Soái Lãng đứng dậy vỗ tay: “Các anh em, tự báo lý lịch ra, chị Đỗ rất tò mò xuất thân mọi người đấy.”
Đỗ Ngọc Phân nghe vậy không vui, dò hỏi lai lịch sau lưng người ta là mất lịch sự, không nghĩ Soái Lãng lại nói ra, nhưng muốn ngăn đã trễ.
Soái Lãng thoái mái chỉ Đại Ngưu: “Tên này, chị Đỗ, đừng thấy xấu xí nhưng là đại ca đầu sỏ ở nhà ga, sau này chị muốn nhập hàng gì, bảo hắn là được... Nào Đại Ngưu, mời chị Đỗ một chén, mấy anh em, lần lượt mời đi.”
Đại Ngưu đúng là thật thà, rót ngay nửa cốc mời, La Thiếu Cương cũng mang một cốc tới, lịch sự nói: “Chị Đỗ, tôi mở công ty du lịch, tổng giám đốc Du lịch Phượng Hoàng, sau này muốn đi du lịch...”
“Thì đừng tìm hắn.” Đại Ngưu xì một tiếng rõ to: “Mày khoe cái chó gì, tổng giám đốc gì, mày là thằng cò vé, lừa ai sao lừa chị Đỗ chứ?”
“Đừng nói trực tiếp như thế được không, giữ chút thể diện cho tao chứ.” La Sách xấu hổ nhưng không có được tí thông cảm nào: “Nói chung chị đi du lịch, ít nhất tôi có thể giới thiệu cho chị công ty tử tế, tránh bị lừa.”
Trình Quải có vết xe đổ của La Sách, cười hì hì: “Chị Đỗ, người trong nhà cả, chẳng cần khoe mẽ làm gì, tôi bán sách, kiếm ăn nhỏ ở chợ sách đường Tử Kính... nhưng chị đừng hiểu lầm tôi không giống người bán sách khác đâu, tôi không bán chính bản...”
Lão Bì với Lão Hoàng cười phun rượu, thằng này tự hào về nghề sách lậu của nó quá. Đỗ Ngọc Phân cố áp kinh ngạc xuống, cười nhẹ nhận cốc rượu, bảo sao mấy người này xuất chiêu không theo quy củ.
Không có sốc nhất, chỉ có sốc hơn, Lão Hoàng đứng lên kính rượu: “Hoàng Quốc Cường, chị Đỗ, chúng ta làm quen nhé … Tôi là lái xe taxi, trước kia thôi, giờ cho thuê xe rồi, tôi cũng lái xe chui kiếm chút tiền tiêu vặt, chị cần dùng xe cứ nói, kỹ thuật vượt chuẩn, cha tôi cũng là lái xe.”
“Ông nội nó trước kia lái xe cho Nhật.” Đại Ngưu tiết lộ, cả đám cười lăn cười bò.
Lão Hoàng bẽ mặt rống lên: “Chết mẹ mày đi, ông nội tao năm xưa là chiến sĩ cách mạng hoạt động ngầm, nếu không phải ông tao chết sớm, bây giờ tao là hồng tam đại rồi.”
“Mày có mà hoàng nhị đại ấy, ha ha ha... “ Trình Quải mỉa một câu, Lão Hoàng tức giận, hai thằng một còi một béo xô đẩy chửi nhau, Đại Ngưu vờ can kỳ thực là đổ dầu vào lửa.
May mà thức ăn đưa lên, cả bọn đói ngấu rồi, đình chiến ăn uống, mâm thứ nhất hết veo, mâm thứ hai đưa lên, mâm thứ ba, mân thứ n... Đỗ Ngọc Phân tròn mắt, từng thấy người hào sảng rồi, chưa thấy ai hào sảng cỡ này.
Đây rõ ràng là cái ổ phỉ.
“Chị nhịn một chút, đám anh em tôi vậy đấy, tính xấu đầy rẫy, nhưng cũng tốt lắm.” Soái Lãng thấy Đỗ Ngọc Phân thi thoảng nhíu mày lại hơi xấu hổ, bốn năm học đại học, y coi như văn minh nhất bọn rồi.
Đỗ Ngọc Phân gật đầu: “Ừm, cũng tạm.”
Coi như miễn cưỡng chấp nhận, vì mấy thằng kia dần uống say, chỉ coi nhau là mục tiêu, không nhắm vào Đỗ Ngọc Phân, chứ nếu thực sự luân phiên mời rượu, Đỗ Ngọc Phân làm sao mà chống nổi.
Song vẫn phải cố chịu đựng, thi thoảng một bộ phận sinh dục lại bị họ mang lên công kích lẫn nhau, cô đỏ mặt, hơi hối hận, không nên mời bữa cơm này. Vừa vặn có một cuộc điện thoại, còn là điện thoại gọi nhầm, cô lấy cớ nói có chuyện phải đi trước, mấy tên kia hứng chí đang cao nói chị Đỗ cứ thoải mái, có điều hôm nay gặp được mấy thằng chó, không bỏ qua, nếu không cho nó uống tới nôn ra, đĩ mẹ nó là con chó...
Đỗ Ngọc Phân cáo tử đánh mắt với Soái Lãng, tim Soái Lãng đập cái bộp, mượn cớ tiễn chị Đỗ, đá Tiểu Bì một phát cảnh cáo ăn không được uống nhất, lát còn đưa Lão Bì về.
“Này, này, các anh em, các anh em, tới đây... Mọi người có phát hiện cái gì không? Tao phát hiện ra bí mật lớn.”Hai người kia vừa đi, Lão Hoàng Hoàng Quốc Cường lưỡi không còn linh hoạt nữa, vẫy vẫy tay, bốn cái đầu hình thù kỳ quái tụ vào một chỗ hỏi cái gì, Lão Hoàng chỉ phương hướng Soái Lãng vừa đi: “Chị Đỗ và Soái Lừa Đảo hình như có chút ý tứ.”
Ý tứ gì chứ? Lão Hoàng cười chảy nước dãi, ý từ đó mọi người đều hiểu, chuyện nam nữ thôi mà.
“Không thể nào, sao tao không nhìn ra.” Trình Quải ngớ người, không nghĩ tới chuyện đó.
“Xì, béo ăn khỏe, gầy chơi khỏe, chuyện ngoài ăn uống thì mày không có quyền phát ngôn.” Lão Hoàng khinh bỉ một câu, không thèm để ý Trình Quải chửi mình, tiếp tục nói: “Các huynh đệ, thật đấy, mọi người không thấy Tiểu Soái của chúng ta khác thường lắm à?”
(*) Hoàng nhị đại có thể hiểu là đồi trụy đời hai.