Q1 - Chương: 294 Có rượu say đi, ai người tri kỷ. (4)
“Khác chỗ nào?” Mấy thằng kia gần như đồng thanh.
“Mọi người xem, bình thường uống rượu, nó là thằng bậy nhất, hôm nay chủ động né sang bên, uống có tẹo, toàn mắt qua mày lại với chị Đỗ. Vừa rồi chị Đỗ đánh mắt với nó, nó liền bỏ anh em cong đuôi chạy theo..” Lão Hoàng nói với vẻ dâm dục, cuối cùng kết luận: “Đêm nay Tiểu Soái nhà chúng ta không về.”
Í, có vẻ đúng, chuyện hôm nay là do Soái Lãng và chị Đỗ mật mưu với nhau, mọi người đều thấy không thể nào, vậy mà hôm nay cấp người, cấp xe, cấp cho Soái Lãng 12 vạn để thao tác, quan hệ bình thường sao làm được?
Chuyện nam nữ không nên liên tưởng, một khi liên tưởng thì càng nghĩ càng thấy khả năng, chỉ là chị Đỗ là người sự nghiệp có thành tựu, gia sản không nhỏ, hơn nữa là đại mỹ nữ, tuy tuổi không nhỏ, nhưng có mất giá cũng không thể nào dính dáng gì tới dân lang thang thất nghiệp như Soái Lãng,
La Thiếu Cương không tin: “Cút đi, loại người gì vậy, đừng suốt ngày nghĩ tới thứ trong quần. Dù Soái Lãng có mưu có kế, người ta cũng chẳng nhìn trúng, đường đường là phó tổng giám đốc của Chính Nùng, phải kiếm người thân phận tương xứng, sao đói quá ăn quàng được.”
“Sai rồi.” Lão Hoàng phản bác: “Mỹ nữ tới tuổi chị Đỗ đặc biệt đói khát chuyện nam nữ, Soái Lãng tuy không được đẹp trai như tao, nhưng mà nó khỏe, tuổi như chị Đỗ rồi, không phải thiếu nữ mơ mộng thích soái ca nữa, mà thực dụng hơn nhiều, chỉ cần mãnh nam cơ bắp thôi. Mà Soái Lãng nó còn trâu chó hơn Đại Ngưu, ai nhìn nó làm việc không sợ, phải bằng hai con gia súc.”
Cả đám cười phá lên, vì Đỗ Ngọc Phân xuất hiện, mang tới hậu quả Ác Nhĩ Mã thành đồ bán kèm, nên Lão Bì không ngại suy đoán ác ý, đặt chén xuống, lên giọng lão làng: “... Nói đúng, Tiểu Hoàng nói rất đúng, nữ nhân này nhìn là biết không phải quá đàng hoàng, tìm Soái Lãng có khi là cỏ già tìm nghé non... Vừa kiếm được tiền, loại thỏa mãn đói khát.”
Trình Quải suy nghĩ chốc lát, thò đầu tới góp chuyện: “Tao thấy đây là chuyện tốt, chị Đỗ và Soái Lãng xxoo xong, lâu ngày sinh tình, chúng ta làm ăn càng tốt.”
“Mẹ nó, đang nói chuyện phong lưu, mày lại kéo tiền bạc vào.” Lão Hoàng rất bất mãn, vốn là gian tình thuần khiết, giả sự dính lợi ích tiền bạc trong đó, chẳng phải mất hay à?
“Mày không hiểu, hai người đó chẳng may mà tới được với nhau, đó là sự kết hợp hoàn mỹ giữa đại lý và kênh phân phối, sau này tha hồ cơ hội kiếm tiền, có khi tao không phải bán sách lậu nữa.” Trình Quải ao ước, kỳ thực ai không muốn làm ăn đàng hoàng, hắn cũng vậy, dù chỉ là ý nghĩ lúc say rượu hoặc yếu lòng thôi, nhưng hắn đúng là có lúc muốn làm người tốt.
Đúng, đúng thế thật, đám anh em kích động, hận không thể ném hai người họ lên giường với nhau để đổi đời.
“Các cậu chớ mừng vội.” Lão Bì nhắc nhở: “Ngành đồ uống này tính mùa vụ quá cao, nếu một trận mưa đổ xuống, đến một chai cũng không bán nổi, đừng nói tới mùa đông.”
“Đúng vậy, có điều cũng không sao.” La Sách vẫn khao khát: “Với kiểu kiếm tiền này, làm ba tháng có thể nghỉ 9 tháng... Giờ tôi hiểu Soái Lãng nó sống kiểu gì rồi, mấy anh em nghĩ mà xem, trong số chúng ta, có thằng chó đó là sống thoải mái nhất, suốt ngày lang thang chả làm mẹ gì, vậy mà tiền vẫn rủng rỉnh, vì nó chuyên kiếm một mẻ to, không kiếm được thì nghỉ. Lần này trói được chị Đỗ, không chừng kiếm một khoản, cơ hội này không phải lúc nào cũng có... Đại Ngưu, mày trừng mắt với tao làm gì?”
“Còn không trừng mày thì trừng ai.” Đại Ngưu làu bàu: “Sao tao cảm giác người ta có gian díu không chưa biết, chúng ta đã định ăn cơm nhão rồi.”
“Cơm nhão là cơm tốt, nuôi người tốt lắm.” Trình Quải tuyên bố độ vô sỉ của thằng này mặc dù có hạn nhưng cái hạn đó con người chưa tìm ra.
“Nào nào, cạn chén vì chị Đỗ và Soái Lãng gian díu với nhau. Lão Bì, không cần làm cái mặt đưa đám đó, Ác Mã Nhĩ không thể thành sản phẩm chính, kiếm được tiền là may rồi. “ Lão Hoàng đi đầu, tất cả đều nâng cốc vì tương lai tốt đẹp.
Có những chuyện chưa chắc giống như mắt nhìn thấy, huống hồ là chuyện tưởng tượng ra, Soái Lãng đi theo Đỗ Ngọc Phân ra ngoài, có thể cảm giác được rõ ràng cô có tâm sự.
Đỗ Ngọc Phân cũng nhìn ra, tuy Soái Lãng nói chuyện sôi nổi, nhưng khi ăn uống thì tinh thần rõ ràng là bay đi đâu, không ai để ý là trầm mặc, rõ ràng có điều lo lắng.
Phục vụ viên dẫn hai người xuống lầu, một trước một sau không nói gì, Đỗ Ngọc Phân quẹt thẻ thanh toán, còn đưa thẻ cho Soái Lãng, sợ đám người trên kia gọi thêm rượu thêm thịt quá nhiều, không ai tính tiền. Soái Lãng cười không nhận, ít ra có một hai người tỉnh táo, hẳn là không sao.
Hai người đi ra cửa, tiếp tân khom người chào hẹn lần sau gặp lại, chân vừa bước ra ngoài cửa, gió đêm mang theo chút hơi nóng thổi qua, mái tóc quăn, chấm vai bay bay, Đỗ Ngọc Phân hơi say, giang rộng tay ưỡn ngực duỗi người, liếc mắt nhìn Soái Lãng, Soái Lãng bị cái liếc mắt bất ngờ làm ngây người.
Mỗi nữ nhân đều có mặt đẹp nhất, đôi khi chỉ vô tình để lộ ra, tựa Đỗ Ngọc Phân lúc này, miệng tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt như mang nỗi buồn không thể phai, làn da trắng trẻo xinh đẹp, nhưng khóe mắt chẳng che giấu được nếp nhăn nữa...
Soái Lãng thoáng rung động, nhìn lại Đỗ Ngọc Phân một chiếc váy liền thân màu đen, hoa màu trắng, áo nhỏ khoác ngoài, ngực rất cao, mông rất vểnh, chẳng biết có phải vì hảo cảm vì hợp tác kiếm được một khoản tiền, hay vì chị Đỗ thực sự xinh đẹp, lòng khó tránh khỏi phiêu diêu.
Chỉ là đầu óc không đúng lúc lại hiện lên hình ảnh Tang Nhã khi ở Trường Cát, không khỏi khó xử, nếu Đỗ Ngọc Phân thực sự ám thị mình chuyện kia, vậy phải làm sao?
“Lên xe của tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Đỗ Ngọc Phân đi trước, tựa hồ muốn sáng tạo không gian riêng tư cho hai người.
Soái Lãng đi theo tới chiếc Toyota màu đỏ, ngồi ở ghế phụ lái, không ngờ Đỗ Ngọc Phân làm động tác lớn gan, đèn xe vừa mở, ném túi xách ra sau, cởi áo khoác ngoài, khoe ra bên trong là váy hai dây, bờ vai mịn màng, xương quai xanh gợi cảm, khoe ngực thấp thoáng làm Soái Lãng ợ một hơi rượu.
Trên xe luôn sao? Tim Soái Lãng đập gia tốc, bà chị này bạo quá đi, ca ca đây chưa chơi trò kích thích đó lần nào.