Q1 - Chương: 295 Chân thành đối diện, thà tin cậu xấu. (1)
“Cậu đâu có uống mấy, sao lại ợ như thế?” Đỗ Ngọc Phân dừng động tác, phát hiện ánh mắt Soái Lãng lướt nhanh qua ngực mình, tức thì hiểu ra, phì cười: “Xem ra nam nhân bất kể 18 hay 80 đều giống nhau, cậu nghĩ tôi gọi cậu ra xe làm gì?”
“Chị đâu nói, không phải cố ý khiến tôi đoán linh tinh à?” Soái Lãng không phủ nhận, song cũng nhận ra mình hiểu lầm ý Đỗ Ngọc Phân, cuối cùng không phải đưa ra quyết định gian nan nữa.
“Hi hi, lần này tôi nghĩ cậu không thể đoán ra tôi nói gì rồi.” Đỗ Ngọc Phân cúi người, ngả về phía phụ lái, mở cái hộp hai ngăn, lấy ra chiếc máy tính bảng. Cô cầm trong tay hồi lâu không nói, mãi mới hít sâu một hơi nghiêm túc đánh giá Soái Lãng, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Tôi có thể tin cậu được không?”
“Không.” Soái Lãng bực mình đáp, không định quyến rũ mình còn sán tới gần làm gì, khiến tim người ta đập loạn hết lên.
“Vì sao?”
“Chính tôi còn chẳng tin bản thân mình, chị tin tôi sao được.”
“Cái tôi nói là nhân phẩm kìa.”
“Thứ giá rẻ nhất thời nay là nhân phẩm, giống như chị xem thời sự ấy, nghe có đường hoàng tới đâu cũng chẳng đáng tin.”
“Này, đừng nói đùa, tôi đang nói chuyện hết sức nghiêm túc với cậu đấy, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tiền kinh doanh nắm trong tay cậu phải từ 10 vạn trở lên. Tôi cũng nói rõ cho cậu, công ty tư nhân chẳng có lòng trung thành và nghĩa khí gì hết, sáng nay tiền đưa cậu là tôi lấy danh nghĩa cá nhân vay của tổng công ty. Hôm nay tôi nói chuyện với tổng giám đốc Lý, con người hắn phải nói thế nào nhỉ, tâm tư rất kín kẽ, nói trắng ra là rất âm hiểm. Ý hắn nói là, sau này nghiệp vụ của các cậu đều tính cho tôi, tức là số tiền kinh doanh mỗi ngày, cứ tôi mà hỏi, lãi công ty hưởng, chẳng may có vấn đề gì thì đổ hết lên đầu tôi...” Đỗ Ngọc Phân nói thẳng, cô và Lý Chính Nghĩa trước nay không hợp nhau lắm, cô cứ nghĩ mấy năm liền mình vất vả vì cái công ty này ít nhất cũng không giống nhân viên bình thường khác, song qua vụ việc này mới phát hiện, trong mắt Lý Chính Nghĩa, cô cũng chỉ là một thứ công cụ như bao người khác.
Với cô còn thế, thái độ của hắn với đám người Soái Lãng thế nào có thể đoán ra được.
Phải thôi, lo lắng chứ, một người thất nghiệp, một lưu manh ở ga tàu, một tên cò vé và một tên bán sách lậu và tên chạy xe chui, tổ hợp này ai nhìn vào cũng không thấy được cái chữ tín nó ở đâu.
“Ồ.” Nghe vậy Soái Lãng hiểu rồi: “Chị không tin tôi chứ gì? Có điều chị Đỗ, tôi cũng chẳng có gì đảm bảo với chị, cả da lẫn xương tôi góp lại cũng không đủ tiền đặt hàng đâu.”
“Cái đó tôi biết, tôi không định đòi tiền đặt hàng của cậu, dù sao cũng lên thuyền giặc của cậu rồi, cậu có thực sự chơi tôi một vố, tôi cũng phải chấp nhận thôi, ai bảo ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi tin cậu. Trước khi cậu lừa tôi thì chúng ta vẫn là quan hệ hợp tác, nếu là hợp tức, có một số việc làm cho tốt, hơn nữa phải trao đổi với cậu trước...” Đỗ Ngọc Phân mở máy.
Soái Lãng không biết có định làm gì, cười khổ nói: “Chị Đỗ, đừng nói lời khó nghe vậy được không, tôi khó khăn lắm mới một lần làm ăn đàng hoàng, cái gì mà lên thuyền giặc, vấn đề chủ yếu là tổng giám đốc của chị quá âm hiểm thôi, bán hàng trước, lấy tiền sau đâu phải có gì lạ.”
“Thế à, Lý Chính Nghĩa có ấm hiểm tới mấy cũng không đấu lại được Lâm Bằng Phi, cậu thì ra tay hai ngày đã khiến Lâm Bằng Phi sứt đầu mẻ trán, nếu thực sự chơi trò âm hiểm, Lý Chính Nghĩa chưa chắc là đối thủ của cậu. Chưa kể đám anh em của cậu nữa, chẳng biết hợp tác với cậu là phúc hay họa.” Đỗ Ngọc Phân nói với giọng trêu ghẹo.
Soái Lãng bĩu môi, nhưng không thể phủ nhận điều này, biện bạch: “Chị Đỗ, dù thế nào thì hai chúng ta làm ăn là đôi bên tình nguyện, nói thế nào cũng không thể tính là lừa người hại người. Ai bán được là người đó có bản lĩnh, ai không bán được là do người đó vô dụng... Để tôi nói với chị, bản lĩnh của anh em chúng tôi là bị ép mà ra, khi đó tôi không bán sản phẩm đàng hoàng, chỉ dám đạp xe ba bánh bán lén bán lút, còn không dám bán ban ngày, đến hoàng hôn mới bắt đầu làm việc, muốn sống phải nghĩ cách thôi.”
“Chuyện đó tôi tin, nhưng lần này tôi mong cậu âm hiểm một chút... Cho cậu xem.” Đỗ Ngọc Phân nói một câu kỳ quái, đưa cho Soái Lãng chiếc máy tính bảng, giải thích: “Đây chính là lượng tiêu thụ của các đại lý lớn như Phi Bằng, Chính Nùng, Lục Nhĩ, Lam Môi, cùng với điểm cung cấp, các nhà buôn cấp hai ba, danh sách và phạm vi kinh doanh của họ, mỗi khu vực đều có miêu tả chi tiết.”
“Thứ này đưa cậu xem, từ từ mà nghiên cứu, sơ đồ phân phối toàn tỉnh thì chưa được đầy đủ lắm, có điều Trung Châu về cơ bản không thiếu gì. Tôi làm trong nghề này đã sáu năm, quen gần hết nhân viên tiêu thụ của các đại lý, xem kỹ đi, tìm chỗ nào còn có không gian tận dụng....”
“Khu phong cảnh và nhà ga, cậu đánh người ta trở tay không kịp, trải qua chuyện này, Phi Bằng chắc chắn sẽ chỉnh đốn lại thị trường, chúng ta e khó cướp được địa bàn trên quy mô lớn nữa rồi. Với lại, rốt cuộc Phi Bằng sẽ ra tay thế nào, tôi vẫn chưa đoán được, có điều chúng ta luôn phải cẩn thận, đám người tiêu thụ đều là loại chỉ giết người không lo chôn, cậu bị người ta hại có khi không biết là ai đâu.”
Soái Lãng tùy ý xem tài liệu trong máy tính bảng, cực kỳ chi tiết, ít nhiều phải bội phục sự tỉ mỉ của nữ nhân này, làm việc thực sự vô cùng nghiêm túc: “Không sao, đã nói rồi mà, không có gì cả chính là ưu thế của chúng tôi, cùng lắm thì chúng tôi làm lại từ đầu, huống hồ đã kiếm được không ít. Hiện giờ tôi đứng ở giữa vị trí đại lý và nhà buôn, gần như đã ở trên đỉnh của chuỗi thức ăn rồi, mỗi ngày trì hoãn không đuổi được tôi đi là tôi kiếm được gần một vạn.”
“Tôi nói với chị này chị Đỗ, tôi thực sự chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như thế đâu. Năm ngoài tôi cũng bán đồ uống đấy, ba tháng trời thức khuya dậy sớm, từ khuân vác tới chào hàng đều làm cả, chỉ kiếm được 2 vạn thôi. Hai ngày qua tôi cũng kiếm được gần 2 vạn rồi, năm nay bất kể thế nào thì tôi cũng đã lãi... Xem ra muốn kiếm được tiền thì phải làm ông chủ, đừng đi theo đuôi người khác làm công.”