← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 296 Chân thành đối diện, thà tin cậu xấu. (2)

“Xì, ý thức tiểu nông, đúng là chưa bao giờ thấy tiền mà, mới có vậy thôi mà đã hài lòng sao?”

Đỗ Ngọc Phân giáo dục: “Một chiêu mới, ăn tận trời, một chiêu chuẩn, kiếm đầy túi. Cái ngành đồ uống này, tỉ lệ lợi nhuận nhìn thì cực mỏng, nhưng mỏng mấy không cưỡng lại được lượng lớn, chưa nói Phi Bằng một năm kiếm bao nhiêu, riêng một công ty đại lý nhỏ, gặp năm thuận lợi, chỉ thuê một cái kho thôi cũng kiếm mười mấy thậm chí mấy chục vạn.”

“Chính Nùng không ra làm sao cả, mỗi năm vẫn có lợi nhuận thuần từ 200 - 300 vạn. Cậu biết người ta kiếm tiền thế nào không? Ngồi trong văn phòng máy lạnh, gọi điện thoại chỉ huy, thế là tiền về túi rồi, các cậu vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp nhất, vậy mà đã thỏa mãn rồi sao? Tôi còn đang trông cậy vào các cậu để làm việc lớn đấy.”

“Sao thỏa mãn được, ai lại đi chê tiền chứ, nếu có thể kiếm được tiền, tôi tuyệt đối không ngần ngại.” Soái Lãng từ lúc tiếp nhận vụ làm ăn này từ tay Lão Bì kỳ thực vẫn đang không ngừng học tập, không biết là do hợp nghề hay là do có cơ sở lăn lộn vài năm, y tiến bộ rất nhanh: “Để tôi xem thật kỹ, xem quán nhà ai có thể nhảy vào cướp... À không cái này nên gọi là khai thác thị trường nhỉ?”

“Đúng rồi đấy.” Đỗ Ngọc Phân đáp lại, nhìn Soái Lãng không giống nói đùa chút nào cả, ngay cả mấy kiến thức cơ bản nhất cũng không nắm rõ, nói y thắng là nhờ mấy chiêu hiểm khác người cũng đúng, nhưng phải người trong cuộc mới thấy được y điều binh khiển tướng, tận dụng ưu thế nhỏ nhất đánh thắng người khổng lồ thế nào, đó là sách lược hẳn hoi.

Có điều nói tới sách lược, Soái Lãng lại không có đủ ý thức của tướng chỉ huy, vẫn lấy thân làm lính chạy hì hục khắp nơi, vất vả kiếm từng xu, vui vẻ vì vài đồng xu lẻ đó.

Đỗ Ngọc Phân khéo léo ám thị: “Đối với tổng giám đốc Lý của chúng tôi, cậu cũng phải đề phòng.”

“Không thể nào, đề phòng người khác rồi lại còn đề phòng luôn người mình à? Không mệt sao?” Soái Lãng buồn bực.

Lúc gian thì gian như quỷ, nhưng lại có lúc rất thật, rất đơn thuần, chất phác, có lẽ vì thế mà lúc đầu Đỗ Ngọc Phân tin tưởng Soái Lãng, nhìn y và đám bạn chẳng nề hà khuân từng két nước ngọt lên giá cho người ta, nhìn y thu vài trăm tiền hàng mà phấn chấn, người như thế, không thể làm kẻ lừa đảo được.

Chứ nếu đổi lại, một người kiểu Lý Chính Nghĩa, Lâm Bằng Phi tới gặp cô trình bày kế hoạch này cướp địa bàn đối thủ, đừng hòng có chuyện cô tin, thà bỏ qua cơ hội còn hơn để lọt bẫy.

“Chuyện làm ăn trừ tiền ra, thân thích cũng không đáng tin, buổi chiều hôm nay...” Đỗ Ngọc Phân hạ thấp giọng xuống kể chuyện thấy được trong văn phòng Lý Chính Nghĩa chiều nay, mặc dù vẻn vẹn chỉ là hoài nghi, có điều tổng hợp kinh nghiệm công tác của mình ở Chính Nùng, cô không cách nào giải trừ nghi ngờ này.

Lý Chính Nùng xuất thân là du học sinh, từng làm tổng giám thị trường ở một công ty nước giải khát lớn, sau nhảy ra ngoài tự thành lập công ty đại lý đồ uống của mình. Mặc dù kém xa so với Phi Bằng khởi đầu từ sớm, nhưng trong người đồng trang lứa thì cũng đã là ưu tú lắm rồi.

Những lời này nói với Soái Lãng làm gì? Là để y biết, người ta là giai tầng tinh anh của xã hội, là trí thức, là ông chủ, có thể là bất kỳ cái gì, nhưng tuyệt đối không thể là người mình. Vì loại người này từ trong sâu thẳm coi thường đồng loại của hắn, cho dù là cô, một phó tổng giám đốc, nói trắng ra là đại nha hoàn chân chạy của hắn, nói gì tới Soái Lãng chân bùn rễ cỏ...

Hàm ý này Soái Lãng nghe ra được, đó là đang nhắc nhở y, y không là cái gì cả, lúc này bất đắc dĩ nên mới phải dùng thôi, một khi người ta nắm được thế cục, đám anh em mình có thể bị đá đít bất kỳ lúc nào.

Lời này may mà nói với Soái Lãng đấy, nếu nói với mấy anh em của y, không chừng đã nổi cơn lôi đình rồi.

Soái Lãng vốn là đứa nóng tính nhất trong năm anh em, nhưng mấy năm qua từng lang thang đầu đường, từng ngủ ở công viên, từng bị lừa tới trốn đi khóc một mình nên biết kiểm soát cảm xúc của bản thân rồi, học khôn rồi.

Vừa nghe Đỗ Ngọc Phân giảng giải tỉ mỉ, vừa thi thoảng gật đầu, bất kể đối phương xuất phát từ mục đích gì, lời nhắc nhở này đều là thiện chí, Soái Lãng thu lại chiếc máy tính bảng, châm chước nói: “Cám ơn chị Đỗ, tôi thấy chị nghĩ nhiều rồi, nếu tới lúc nào thấy không giữ được nữa, tôi sẽ tự buông tay, không cần họ xua đuổi.”

“Cậu xem mà làm, tôi nói hết rồi đấy, đừng hoài nghi tôi có mục đích gì, kỳ thực chúng ta bị trói vào cùng một con thuyền rồi, mỗi một két nước ngọt cậu bán đi, công ty trả cho tôi 3 - 5 đồng, cho nên tôi hi vọng có thể bình yên làm tốt vụ làm ăn này, đừng để xảy ra sơ hở.” Đỗ Ngọc Phân lấy ra thái độ hết sức chân thành, có lẽ muốn thông qua đó có được tín nhiệm hoàn toàn của y.

“Sơ hở thì chắc chắn là có, thất phu vô tội, hoài ngọc kỳ tội mà, phân ngạch thị trường lớn như thế, không giằng co qua lại là không thể nào.” Soái Lãng hít sâu một hơi, nãy giờ y chỉ ngồi nghe, mãi mới có được một kiến nghị, không ngờ lại là: “Chị Đỗ, hay chỉ đừng làm phó tổng nữa, ra ngoài tự lập dẫn dắt chúng tôi đi. Thực ra tôi cũng có ý kinh doanh chính quy một chút, nhưng mà không biết phải làm thế nào, mở sách ra thì đau đầu. Còn chị tới giờ chị vẫn làm công, làm công không có tiền đồ đâu.”

“Hi hì, được rồi, nói tới đây thôi, hơn nữa chỉ một lần duy nhất thôi đấy, sau này tôi không nói xấu ông chủ của tôi trước mặt cậu nữa đâu.... Không phải là tôi không muốn làm một mình, nhưng không dễ đâu, thị trường cạnh tranh quyết liệt như vậy, có khi chẳng kiếm bằng mức lương 8 vạn một năm bây giờ của tôi, nói cho cùng tôi chỉ là một cô gái, thích yên ổn hơn, không thích xông pha mạo hiểm như nam nhân các cậu.” Đỗ Ngọc Phân khe khẽ lắc đầu.

Soái Lãng bò nhoài người ra bảng điều khiển xe, tay chống cằm chẳng biết nghĩ gì, mãi lâu sau nghe Đỗ Ngọc Phân gọi tên mình mới hồi tỉnh, thấy vẻ mặt không vui của cô mới nhận ra là vừa rồi mình thất thần.

Đỗ Ngọc Phân nhắc: “Có phải nên tới lúc chúc ngủ ngon rồi không?”

“À, đúng rồi, chúc ngủ ngon chị Đỗ, lái xe cẩn thận một chút, đừng đi qua đèn đỗ ở ngã ba, nơi đó thường kiểm tra nồng độ cồn đấy.” Soái Lãng mau mắn mở cửa xuống xe, lại ghé đầu vào cửa sổ nói: “Chị Đỗ, còn một vấn đề nữa.”

“Chuyện gì vậy?”

“Vì sao chị tin tưởng tôi như thế, chỉ chúng ta mới quen nhau được một ngày thôi mà.”

“Nhất định phải trả lời à?”

“Đương nhiên.”

“Đơn giản lắm, cậu rất nham hiểm, nếu cậu muốn hại tôi, tôi cũng đâu đề phòng được, chẳng thà tin cậu luôn cho rồi.” Đỗ Ngọc Phân nói nghe có vẻ rất chân thành, lại có chút giống trêu chọc.

Soái Lãng nghẹn lời, lịch sự vẫy tay: “Coi như tôi chưa hỏi.

Trong xe Đỗ Ngọc Phân cười vang, khởi động xe đi mất.