Q1 - Chương: 297 Thế lên từ đất, mạnh mẽ như rồng. (1)
Ra ngoài không để ý giờ, Soái Lãng lại mấy lần ngẩn người cho nên chẳng biết qua bao lâu, y cứ thế đứng trong cảnh đêm và gió đêm.
Bản thân Soái Lãng cũng ý thức được đây là cơ hội hiếm có để tạo bước ngoặt cuộc đời của mình, coi nó như kinh nghiệm, hay nhân cơ hội này để đột phá, cái đầu chỉ là biện pháp vạn bất đắc dĩ, sẽ để lại tiếc nuối, cái thứ hai thì sẽ gian nan hơn nhiều, lại vứt đi ưu thế tay trắng như đã nói với Đỗ Ngọc Phân.
Đang đi loanh quanh suy nghĩ thì di động reo, Lão Bì gọi, ngẩng đầu lên thấy Lão Bì đứng ở cửa nhà hàng, hắn chạy ngay tới kéo Soái Lãng đi xềnh xệch: “Này này này, mấy cái thẳng quỷ xui xẻo kia uống tới nôn vương vãi khắp nơi, nói gì cũng không chịu đi, phục vụ viên không dám vào, bảo an bị đuổi đi, uống tới không nhận ra cả tôi nữa rồi, bảo tôi gọi gái cho chúng...”
Xem chừng Lão Bì bị mấy thằng khỉ kia dọa sợ không nhẹ, Soái Lãng bật cười: “Không sao đâu, cho chúng uống thêm hai chai nữa là yên thôi.”
“Còn uống nữa à?... Uống nữa còn là người không?”
Hai người đi thật nhanh, tới cửa phòng bao, cả phục vụ viên, bảo an lẫn Tiểu Bì đều đứng đó, chắc là khá lâu rồi, có điều lại rất yên tĩnh.
Soái Lãng đẩy cửa vào, tiếp ngay đó miệng toét ra, đuôi mắt cong lên, bật cười, Lão Hoàng bò dưới bàn, La Sách ngửa mặt trên ghế, Trình Quải không thấy đâu, thì ra rúc vào góc tường, chỉ Đại Ngưu còn tỉnh, cầm cốc rượu. Soái Lãng đang định biểu dương hắn thì đầu hắn ngoẹo sang bên, người nhũn ra, ngã uỵch xuống bàn.
Tương lai không rõ ra sao, nhưng Soái Lãng mong, cảnh tượng này còn nhiều lần tái hiện, hô vang: “Tiểu Bì, lái xe hàng tới cửa, chuẩn bị khiêng hàng thôi...”
Chẳng hiểu sao giây phút đó Soái Lãng đưa ra quyết định, chơi tới cùng luôn, chính thức bước ra khỏi khu vực an toàn bao năm.
……… …………. ……..
Sau khi khu phong cảnh Hoàng Hà và hai ga đông tây bị mất, quan hệ các phe trong ngành nước giải khát trở nên vi diệu.
Ngày 7 tháng, Diệp Dục Dân vai mang lời dặn dò của ông chủ, tam cố thảo lư, cuối cùng tìm được nhà của Ngưu Tất Cường ở khu tập thể đường sắt, mỗi lần tới nhà đều mang theo rượu thuốc quà cáp, rốt cuộc cũng làm Đại Ngưu phải cảm động. Diệp Dục Dân cuối cùng cũng mời được con địa đầu xà này tại ga tàu.
Mới đầu Đại Ngưu cho rằng tên này muốn lấy lòng mình, đề xuất yêu cầu tiêu thụ hàng ở ga tàu, không ngờ Diệp Dục Dân chẳng nhắc tới, cứ tán gẫu linh tinh, hai người ăn uống thỏa thuê ở Mỹ Thực Uyển, lại tới khách sạn 5 sao tắm rửa, nghe nói về sau còn kiếm cho Đại Ngưu một em gái rất tươi trẻ...
Tiếp theo đó xảy ra chuyện gì thì không cần nói nữa rồi, có điều ngày hôm sau Đại Ngưu xách quần từ Dụ Hoa Thế Kỷ đi ra, chẳng biết là cả đêm phát tiết bao lần, nhưng thực sự có cái cảm giác "Đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên quá nhanh". Hơn nữa tên này cái miệng hở một cách nghiêm trọng, tới trưa ba hoa mình uy dũng vô song thế nào, Soái Lãng vừa nghe kể đã xông vào đấm đá túi bụi.
Đại Ngưu không đánh trả, vừa ăn đòn vừa biện bạch: “Người ta chỉ hỏi mày là ai, từ đâu đến, làm gì... Mày nói xem người ta đi lại mấy chuyến rồi, tao chẳng lẽ ăn không của người ta.... Ùi da, mẹ nó, mày còn đánh tao, tao trở mặt, anh em bao năm, mày đã mời tao đi chơi gái bao giờ chưa?”
Giọng tên súc sinh đó cứ ông ổng làm công nhân vận chuyển nghe thấy cười ha hả, Soái Lãng chỉ biết hậm hực đá thêm cú cuối, chất vấn: “Có biết tại sao tao đánh mày không?”
“Chẳng qua là mày sợ người ta biết chuyện mày làm chứ gì, làm thì cũng làm rồi, sợ chó gì mà giấu diếm.” Đại Ngưu không phục, còn thấy Soái Lãng không đủ quang minh chính đại.
“Sai rồi, nếu mày nói với họ là tao làm, tao không giận, nhưng mày nhận quà cáp của người ta, tao mới giận... Bằng vào cái gì mà chuyện tao làm, người ta lại mời mày.” Soái Lãng biết nói lý với thằng này khác nào đàn gảy tai trâu, kiếm bừa một cái cớ, đá thêm vài phát cho hả.
Đại Ngưu quả nhiên bị ăn đòn còn đắc ý: “Này, hẹp hòi thế, cùng lắm hôm khác tao mời mày, tao với mày làm quả 3P được chưa?... Úi da thằng chó, mày đá cú này mạnh thế, chơi thật à?”
Soái Lãng nghiến răng đá thêm cú nữa rồi thôi, tức chết mà, Phi Bằng chưa mò ra y là ai thì còn kiêng dè chưa dám ra tay, bọn họ còn kiếm thêm được vài ngày, giờ biết rồi, biết y chỉ là thanh niên thất nghiệp thì cũng đến lúc bọn họ hành động đây.
Cuộc chiến giờ mới thực sự bắt đầu.
Có lo lắng, cũng có phấn khích, được rồi, coi như đàng hoàng đấu một trận, xem ai hơn ai.
.......................................
.........................................
Ngày 9 tháng 5, Phi Bằng dùng một thủ đoạn quen thuộc, mua chuộc ban quản lý Phủ Thiên Các dưới ban quản lý khu phong cảnh Hoàng Hà, chuyển một xe hàng 800 két tới một gian phòng trống của ban quản lý, lấy giá kênh tiêu thụ bán cho ban quản lý. Bọn họ ý đồ thông qua sức ảnh hưởng của ban quản lý, đưa hàng tới sạp hàng, cửa hiệu xung quanh, đột phá từ trung tâm.
Không ngờ chỉ mấy tiếng sau đó, Phi Bằng đi đường lối thượng tầng, Soái Lãng đi đường lối hạ tầng, đây chính là cái mà Cố Thanh Trì đã dạy, cao tầng có quan thuật, hạ tầng có quỷ thuật, y thông đồng với các chủ sạp hàng kia, mua lại hết toàn bộ hàng của Phi Bằng, khiến ban quản lý và chủ quán bỗng nhiên vớ bở.
Chuyện còn chưa hết, ngay hôm đó, Soái Lãng dựa theo tài liệu trong chiếc máy tính bảng do Đỗ Ngọc Phân cung cấp, tổ chức người đi về thành phố, men đường Đông Phong, Văn Hóa bán cho cửa hàng, quán giải khát, giá mỗi két giảm hơn 3 đồng, gần bằng với giá kênh tiêu thụ.
Hơn nữa Soái Lãng còn làm giả một bảng biểu giá giao cho những điểm bán lẻ đó, hạ giá một loạt sản phẩm Phi Bằng làm đại lý xuống, khiến giá thị trường dao động trong phạm vi nhỏ. Nhà buôn phụ trách khu vực đó đùng đùng nổi giận tới tổng bộ chất vấn, cả nhà buôn ở khu vực lân cận nghe tin cũng chạy lên tổng bộ hỏi chuyện, đang giai đoạn nhạy cảm, ai cũng nghĩ là tổng công ty chuẩn bị có hành động.
Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, các nhà buôn vừa tới, người của mấy chuỗi siêu thị cũng theo sau, nhưng là nghe tin có hàng giá thấp, nên muốn nhập hàng.
Loạn rồi, Lâm Bằng Phi vội vàng kêu dừng hành động, thông qua Diệp Dục Dân mời Ngưu Tất Cường, tìm được Soái Lãng, mua lại hơn 300 két Soái Lãng chưa kịp bán.
Lần này tuy Soái Lãng lỗ hơn 2000, nhưng lần nữa thành công trong việc chặn Phi Bằng quay lại khu phong cảnh, xác thực bản lĩnh của Soái Lãng, y không chỉ có thể đứng sau bày gian kế, ngay cả đánh trực diện cũng không thua kém ai, dù mấy nguyên lý kinh tế thì y không hiểu, nhưng bằng vào nhạy bén thiên bẩm, y luôn tìm chỗ yếu của đối phương, phản ứng nhanh nhẹn, lâm nguy không loạn...
Sự kiện này làm Đỗ Ngọc Phân mừng quá nỗi, thành công của Soái Lãng không phải ngẫu nhiên, cô lại mời đám Soái Lãng một bữa nữa.