← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 298 Thế lên từ đất, mạnh mẽ như rồng. (2)

Lâm Bằng Phi ở trong văn phòng cũng nhìn rõ rồi, Phi Bằng tạo nên một hệ thống tiêu thụ hoàn thiện phức tạp từ nhân viên, kênh tiêu thụ, nhà buôn, các bên kiềm chế lẫn nhau, tránh được nhiều chuyện gian lận, hoặc ngăn ngừa nhà nào đó lớn mạnh át cả Phi Bằng.

Trong điều kiện bình thường không sao, một khi có chuyện, hệ thống này cũng kéo chân nhau, không thể để xảy ra chút hỗn loạn nào nếu không kéo theo sụp đổ hàng loạt.

Nếu như trở mặt hoàn toàn đấu với đám người kia thì không đáng, đám đó thậm chí còn chẳng có công ty, chẳng cố kỵ gì cả, cạnh tranh không tương ứng, căn bản không thể nào tranh tiếp.

Chuyện mạnh yếu trong kinh doanh rất vi diệu, Phi Bằng có thể ngạo nghễ trong giới, chèn ép các công ty khác không ngóc đầu lên được, lại bị một nhóm người chẳng đủ tư cách làm đối thủ chiếm thị trường, lại không thể giành lại.

Lại thêm một ngày nữa, toàn bộ hàng hóa của Phi Bằng bị đẩy ra khỏi phu phong cảnh Hoàng Hà... đám Lão Bì hân hoan vui mừng.

Ở hai ga tàu đông tây, Diệp Dục Dân thu được không ít thông tin, tại nhà ga, từ giám đốc nhà ga, tới cảnh sát đường sắt, nhân viên đường sắt, bao gồm tầng quản lý cho tới bà thím bán hàng ở đại sảnh, đều quen biết mấy tên phá hoại kia.

Chuyện rất đơn giản bọn họ lớn lên cùng khu tập thể, gặp là gọi chú gọi dì gọi bác, có mối quan hệ này, thị trường ga tàu e là phù xa không chảy ruộng ngoài rồi. À phải, còn nghe ngóng được cha Soái Lãng là đại đội trưởng cảnh sát đường sắt, làm cảnh sát hơn 20 năm, uy tín trong ngành đường sắt rất cao.

Với bầu không khí xã hội ngày nay, dùng phương thức bình thường tiến vào thị trường này là bằng 0, vì không cách nào phá vỡ mối quan hệ phức tạp như thế.

Ngày 11, Diệp Dục Dân lần nữa thông qua Đại Ngưu mời đám Soái Lãng, Soái Lãng trả lời giống lần trước: Từ chối.

Không phải nhất định muốn từ chối, mà là thời gian qua những công ty, đại lý tỏ thiện chí với họ rất nhiều, gần như toàn là những thương hiệu không cao không thấp. Đám người này gần như cũng mò ra lí lịch của đám Soái Lãng, biết rằng y ít nhất nắm chắc thị trường lớn là nhà ga, lại còn thêm khu phong cảnh. Ai mà mua chuộc được đám Soái Lãng thì cũng tương đương với việc có cả thị trường lớn.

Soái Lãng rất biết điều, mỗi một đại lý đều cho ít phân ngạch, đương nhiên, không cần biết bên tiêu thụ là ai, chỉ cần có giá kênh phân phối là được.

Ai cũng có phần, chỉ Phi Bằng là chặn ở ngoài, không phải muốn đối đầu, mà là thương hiệu Phi Bằng nắm trong tay thực sự là quá mạnh. Coca, Sprite một khi xuất hiện ở đâu, thương hiệu khác chỉ làm nền cho nó, vì thế hoặc là thị trường Phi Bằng không vào được, nếu vào được là luôn áp đảo.

Ngày 12, Tần Nhiễm và phó tổng Diêm tới thành phố Tế Nguyên...

Ngày 14, trời mưa to, lượng tiêu thụ khu phong cảnh giảm mất một nửa, vẫn được hơn 2000 két, hơn 1 tuần, gần như bán hết hàng tích trữ cả tháng trong ba nhà kho của Chính Nùng. Thành tích này lan truyền như gió trong nghề, cái nhà kho nát ở đường Thái Viên liên tục có đại lý ghé thăm, biết những người này không ký hợp đồng với Chính Nùng, không ít người trực tiếp đưa hợp đồng kênh phân phối ra.

Không ai thành công, nhưng cũng không ai thất vọng.

Ngày 17 tháng 5, Tần Nhiễm và phó tổng Diêm trở về, tới thẳng văn phòng tổng giám đốc, tựa hồ báo cáo tin mừng trọng đại. Không lâu sau hai người vội vàng đi ra, tiếp ngay đó điều phối xe hàng, thông báo cho nhà buôn địa phương, tới giữa trưa mười mấy xe thùng lớn của Phi Bằng đều sẵn sàng, tổng giám đốc Lâm rời khỏi tòa nhà công ty...

Mục tiêu là khu phong cảnh Hoàng Hà.

Cũng ngày đó, Soái Lãng đã cướp được thị trường 10 ngày... Đó là khái niệm gì?

Rất ngắn, nhưng có vẻ cũng rất dài, trung bình lượng tiêu thụ mỗi ngày 5000 két, ở đây có Chính Nùng và các đại lý nhỏ khác tranh giành, phân chia. Còn ở hai nhà ga đông tây, toàn bộ là sản phẩm của Chính Nùng và Ác Nhĩ Mã, công ty Chính Nùng mỗi ngày đúng giờ 4 xe hàng xuất phát đưa hàng, chuyện còn lại do Đại Ngưu, La Sách, Lão Hoàng, Trình Quải ai nấy lo liệu, dốc hết sức bán hàng.

Ngay cả Lão Bì cũng nhận thấy cơ hội và lợi nhuận trong đó, lúc này hắn cũng hiểu rồi, nhờ có sự tích cực quảng bá của các chủ hàng, đồ uống Ác Mã Nhĩ có danh tiếng nhất định. Danh tiếng này sẽ còn theo khách du lịch đi khắp nơi, ít nhất sau này người ta nhìn thấy cái tên này không coi là thứ hàng giả hay là sản phẩm khả nghi nữa, độ nhận diện thị trường đã có, cái này phải bỏ ra bao nhiêu tiền quảng cáo mới đạt được? Dù tương lai ngừng tặng kèm, tin rằng vẫn có thể bán được ở nơi này.

Soái Lãng đã giúp Ác Nhĩ Mã giảm ít nhất 3 năm làm thị trường, phải nói là ơn cao như núi.

5 nghìn két nước ngọt Ác Nhĩ Mã gần bán hết, giờ Lão Bì không còn khúc mắc chuyện bán hàng không phải của mình nữa, chỉ cần kiếm được tiền thì bán cho ai chẳng thế. Thậm chí thấy, mình trực tiếp bán hàng cho Chính Nùng cũng ok.

Kiếm được càng nhiều tiền, sự gắn kết của đội ngũ càng tăng, Soái Lãng thành nhân vật linh hồn của đội ngũ, chuyện lớn chuyện nhỏ không gọi điện thì chạy tới hỏi. Từ buổi trưa ăn gì, cho tới nơi nào hết hàng, nơi nào thiếu nhân thủ đều một tay Soái Lãng giải quyết...

Soái Lãng thì sao? Ai có thể ngờ y lần đầu điều hành cả đội ngũ, thiên phú của y trong chuyện này thực sự rất cao. Đỗ Ngọc Phân còn kiểm tra, y nắm được 8 phần phân bố thị trường Trung Châu, nhưng xem ra chưa đạt tới cảnh giới ngồi văn phòng máy lạnh chỉ huy như Đỗ Ngọc Phân nói, lúc thì đi làm lái xe đưa hàng, lúc đóng vai nhân viên bốc vác, không đi đưa cơm.

Không sao hết, Soái Lãng không ngại vất vả ngược xuôi, lần đầu tiên làm ăn đàng hoàng, không phải lén lút thấp thỏm như trước kia, y cảm thấy toàn thân tràn trề sinh lực dùng mãi không hết.

Tiền kiếm được rồi, lượng tiêu thụ lớn, Soái Lãng giảm giá xuất hàng cho đám huynh đệ, mỗi két chỉ giữ lại lợi nhuận 1 đồng, như vậy là quá tình nghĩa. Chính nhờ cách kiếm tiền tình nghĩa đó, mỗi ngày có gần 1 vạn vào tài khoản, nhìn tiền tài khoản tăng lên, Soái Lãng ngủ cũng cười được.

Khổ tận cam lai rồi, bao năm qua vất vưởng, luồn lách, chui nhủi, cuối cùng có cơ hội đàng hoàng thể hiện khả năng của mình, cho dù nguy cơ tứ bề, dù còn chưa ngồi vững nhưng đây là cơ hội bước ra khỏi sự khinh bỉ của người khác.