← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 299 Thế lên từ đất, mạnh mẽ như rồng. (3)

Cũng vào buổi chiều ngày 17 đó, Soái Lãng lái xe hàng nhìn khắp khu phong cảnh, nghe nói hiệp hội du lịch hôm nay đưa tới hơn 12 đoàn tới khu phong cảnh, điều phối xe có vấn đề, một số khách kẹt lại. Chớp mắt xảy ra phản ứng dây chuyền, mấy quầy giải khát xung quanh bị du khách vét sạch hàng, lượng hàng vốn bán cả ngày tới trưa đã hết sạch.

Ài, cái đất nước này đúng là đông người quá mà.

Soái Lãng xuống xe phóng mắt nhìn quanh buông một câu cảm thán, trên ngọn núi thấp, xuống lối đi, toàn là người và người, bên đường đỗ mấy chục xe khách cỡ lớn, xen lẫn vào đó là đủ các loại xe riêng, kéo dài tới hơn 1km.

Mãi mới kiếm được chỗ đỗ xe, La Sách phụ trách khu vực này vẫy tay gọi người, bốn năm chàng trai tới vác hàng, nhanh chóng đưa tới các sạp hàng. Một số chủ quán nóng ruột cũng đi theo, tự mình vác hàng về.

Hết cách, bán hàng tốt quá mà, đây đâu phải kiếm tiền nữa, mà là cướp mất rồi, từng két hàng đưa tới, chớp mắt đồ uống chỉ còn lại vỏ.

Soái Lãng cười sáng lạn, vẫn không quên đưa hóa đơn tới: “Ký đi.”

La Sách thuận tay ký cái roẹt, bộp một cái mồ hôi to như hạt đỗ rơi xuống tờ giấy, cầm kẹp hồ sơ quạt mát, than vãn: “Nóng chết mẹ luôn, làm tao oải tới không cả muốn kiếm tiền nữa rồi... Soái Lãng, tuyển vài người đi, chỗ tao 8 người, một xe, không đủ.”

“Mày mở công ty du lịch còn đòi người từ tao à?” Soái Lãng vẫn quan sát xung quanh.

“Làm du lịch trừ gái ra thì còn lại đều buôn nước bọt, việc này phải khuân lên vác xuống, bọn họ làm được quái gì? À phải, tao xin người từ Đại Ngưu, quân của hắn toàn loại gia súc, một người vác được tám két.”

“Đừng có đắc ý, cơ hội kiếm tiền không dễ có, tranh thủ đi, vất vả chút đáng gì... Tao đi đây.”

“Khoan, khoan, còn 4 két, vác hộ tao cái.” La Sách kiêm luôn công nhân bốc vác, còn kéo cả Soái Lãng theo.

Soái Lãng trợn mắt: “Mày hay nhỉ, giờ tao hay dở gì cũng là ông chủ của mày, mày dám chỉ huy ông chủ lao động chân tay hả?”

“Làm đi, trong mắt anh em mày mãi đừng mong vểnh đuôi lên làm cao.” La Sách đặt thẳng ba két lên vai Soái Lãng, bản thân hắn chỉ vác một két, chạy ù đi như mọt làn gió.

Soái Lãng định chửi thì hắn chạy mất rồi, tức tới bật cười luôn, lớn lên cùng nhau có điểm không hay thế đấy, chả lịch sự khách khí gì cả. Tuy y được thừa nhận là nhân vật đầu sỏ, là thủ lĩnh, là linh hồn, là ông chủ, thực tế ai cũng có thể chỉ huy được y.

Nóng quá, Soái Lãng vác hàng, né tránh người xuống núi, đi về phía Cực Mục Các, ba két tuy không nặng, nhưng đi 200 bậc thang, chân cũng hơi nhũn ra, mồ hôi từ má lăn xuống cổ, ướt hết áo.

Kỳ thực lúc đầu cướp thị trường còn có một điểm mù lớn nhất, vốn chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, lại ỉ mình là thương hiệu lớn, đám người Phi Bằng không thèm vác hàng tới nơi cho khách. Mà chủ quán đa phần chỉ có một hai người, tự mình đi lấy hàng mệt chưa nói, còn mất cả tiếng.

Từ khi những chàng trai này tới khu phong cảnh, công đoạn này lược bỏ luôn, giờ hình thành thói quen, các cậu đưa hàng gì thì chúng tôi bán cái đó, rảnh rỗi thì cùng quán bên cạnh bốc phét, chơi bài. Quan hệ hai bên dần vững chắc, từ làm ăn dần phát triển thành tình nghĩa, nên hàng của Phi Bằng vừa đưa tới, bọn họ sang tay cho đám chàng trai kia.

Thị trường có vẻ ngày càng vững chắc rồi, khi Soái Lãng mệt tới thở phì phò vác ba két đồ uống tới sạp ở giữa khu bán hàng thì La Sách sớm tới nơi phe phẩy quạt mát.

Gọi là đi du lịch chứ trông chẳng khác gì chăn dê, đám hướng dẫn viên du lịch cầm cờ nhỏ chỉ huy từng đoàn khách ùn ùn kéo nhau đi cưỡi ngựa xem hoa, Soái Lãng gần như chen chúc trong đó, vác hàng tới sạp, chủ quán bận luôn tay chỉ: “Ở kia, đặt ở kia.

“Được.”

“Này, cho một két coca nữa nhé.”

“Không thành vấn đề.”

Trong đám đông nhốn nháo ồn ào, đột nhiên có một giọng rụt rè gọi: “Soái Lãng.”

Giọng quen quá, hơn nữa tên mình rất đặc biệt, không thể trùng tên được, Soái Lãng quay đầu nhìn mấy lượt xung quanh, thấy một cô gái beo béo đang cùng đám người gọi đồ uống.

“Anh là Soái Lãng?” Là Quan Nghiên Tuệ, cô gái béo đó có vẻ không dám tin, chen lấn tới trước mặt Soái Lãng, mồ hôi đầm đìa, mặt mày nhễ nhại, còn đen hơn mấy phần, ngạc nhiên nhìn y hồi lâu: “Anh, anh không phải là cửa hàng trưởng à? Vì sao lại thành ra thế này?”

Giọng nói và ánh mắt đầy thương xót, giống như nhìn thấy người bị lạc trên đảo hoang vậy, thiếu chút nữa là móc ví tế bần nữa thôi. Còn chưa đợi Soái Lãng trả lời, chủ quán đã đẩy một cái, thúc giục: “Nhanh lên chứ, bao nhiêu người đang đợi, Tiểu La nhanh nhẹn như thế, sao tìm người làm ăn chậm chạp thế này?”

“Vâng, vâng, tới ngay...” Soái Lãng vội vàng rỡ hàng ra đưa cho chủ quán, một ít cho vào thùng đá.

Cảnh chủ quán "đánh người" lọt vào mắt Quan Nghiên Tuệ, cô gái thích những câu chuyện nhiều nước mắt càng thêm thương xót, ánh mắt đó khiến người ta dở khóc dở cười, cảm tưởng cô gái này sắp mỏ ví ra cho Soái Lãng tiền lẻ vậy.

Soái Lãng chừng cũng đoán ra phần nào ý nghĩ của cô béo này, ngại ngùng chuyển chủ đề: “Nghiên Tuệ, sao em tới đây?”

“Đi chơi với mấy người bạn cao trung, tốt nghiệp rồi, chẳng có việc gì làm, suốt ngày chơi. Mà sao anh lại thành thế này?” Quan Nghiên Tuệ giải thích qua loa rồi lại tiếp tục truy hỏi, không biết là do quan tâm, hay do trước sau chênh lệch quá lớn nên muốn tìm hiểu cho ra nhẽ.

Lần trước tuy chẳng vừa mắt với Soái Lãng, nhưng ít ra y còn đi xe Buick, mặc vest, giống tên công tử ăn chơi, vậy mà chỉ hơn một tháng đã thành công nhân bốc vác bị ông chủ ngược đãi rồi.

Chẳng lẽ gia đình anh ấy gặp biến cố, đại loại như phá sản vỡ nợ gì đó, thế là đường đường chàng công tử phải ra đường khuân vác kiếm ăn qua ngày?