← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 300 Thế lên từ đất, mạnh mẽ như rồng. (4)

Câu hỏi này của Quan Nghiên Tuệ khó mà trả lời được, ít nhất không thể vài câu là có thể nói rõ ràng, huống hồ cũng chẳng cần, Soái Lãng cười cho qua: “Kiếm tiền mà, mùa hè bán đồ uống tốt, nên anh tới đây, thế là thành thế này.”

“Sao không kiếm một việc đàng hoàng? Dù sao anh cũng tốt nghiệp Đh Trung Châu, không tới phải đi bán sức lao động thế này chứ?” Quan Nghiên Tuệ nhỏ giọng mắng, đoán chừng trách y làm mất phong phạm sinh viên đại học.

Soái Lãng thản nhiên như không: “Anh thế này là khá đấy, sinh viên tốt nghiệp Bắc Đại còn đi bán thịt lợn, sinh viên Đh Quảng Châu quá nửa toàn là thạc sĩ giấy, Đh Trung Châu chúng ta vô số người thất nghiệp. Thời buổi này kiếm được tiền là tốt rồi, có người muốn làm chẳng làm được ấy chứ.

“Anh đúng là làm được đấy nhỉ, em đỏ mặt thay cho anh.” Quan Nghiên Tuệ khinh thường cùng không tán đồng luận điệu của y.

“Tự kiếm sống, kiếm tiền bằng sức lực bản thân, sao lại mất mặt? Về nhà hỏi cha em cùng đồng nghiệp của cha em ấy, thu của anh bốn năm mười mấy vạn tiền học phí, không thể dạy anh thành tài, có đỏ mặt không?” Soái Lãng cắn trả còn mạnh hơn.

Nói tới mồm mép thì Quan Nghiên Tuệ làm sao là đối thủ của Soái Lãng cho được, tự dưng cha mình bị lôi kéo vào, cô tức tới lệch mũi: “Ừ, giỏi lắm, không xấu hổ, đi nói với Tuyết Na đi, không phải anh theo đuổi Tuyết Na à? Cơ hội cho anh đó!...”

Tuyết Na cũng tới à, nghe thấy cái tên này Soái Lãng chột dạ, còn cho rằng Quan Nghiên Tuệ nói thế thôi, nhưng mà mắt y quá tinh rồi, ở một cái đài cao mười mấy mét, trong đám du khách đông đúc, có một cô gái đứng dựa vào lan can, vẫn búi tóc dày đen, đứng đó nhìn về phía này rất lâu.

Vì khá xa không thấy cõ nét mặt, Soái Lãng cũng tự biết hình tượng của mình lúc này khiến tiểu học muội kinh ngạc và khó hiểu thế nào.

“Đi đi, bạn học của em cũng ở đây đấy, hay là để em giới thiệu cho, để họ thẩm hạch.” Quan Nghiên Tuệ khiêu khích.

Tiếp đó Soái Lãng cũng phát hiện ra đội ngũ bốn nam ba nữ, còn có người đang vẫy tay gọi Quan Nghiên Tuệ, chỉ có Vương Tuyết Na không có phản ứng gì, một ở trên một ở dưới, khoảng cách giữa hai người mênh mông như lạch trời.

Một thoáng thất thần, Soái Lãng làm động tác xoay người đi xuống núi.

Quan Nghiên Tuệ đuổi theo: “Này, này, sao lại đi thế?”

Soái Lãng không thèm để ý, rảo bước đi mất rồi, trông rất giống hổ thẹn không dám gặp vậy, xuống khỏi bậc thang, lên xe, chẳng quay đầu, rời khỏi khu phong cảnh Cực Mục Các.

Không có oán, không có hận, cũng không có nhiều lưu luyến, có lẽ khi đó tình cờ gặp nhau để lại hồi ức đẹp là kết quả tốt nhất.

Soái Lãng từng không biết tự lượng sức theo đuổi tiểu học muội thanh thuần, song khi đó đều không phải là y, một học trưởng chu đáo quan tâm không phải là y, một cửa hàng trưởng tuấn nhã lịch sự cũng không phải là y, y chỉ là tên lưu manh lang thang thất nghiệp.

Tiểu học muội chưa từng thấy con người thật của y.

Thời gian qua Soái Lãng nhìn rõ nhiều thứ hơn, y và Vương Tuyết Na là người của hai thế giới khác nhau, huống hồ trái tim y đã bị một hình bóng lấp đầy, tới giờ không bước ra khỏi hồi ức đêm đó.

Cứ vậy đi, hãy để tất cả chỉ là một hồi ức đẹp, mấy thanh nhiên ăn mặc khá giả, mặt mũi sáng láng, mới là người phù hợp với tiểu học muội.

Suy nghĩ linh tinh, xe đi được máy km, vốn vì chuyện làm ăn hưng thịnh làm phấn chấn, không ngờ ánh mắt nhìn thoáng qua làm xóa đi hết. Xe về khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long, lại một xe hàng nữa tới, đang phân hàng cho các xe nhỏ, Soái Lãng sắn tay áo, áp chế cảm xúc trong lòng, cùng những người khác mồ hôi như mưa vác hàng, chỉ có mồ hôi mới làm y tạm quên đi cuộc sống, công việc, quên đi nhiều chuyện bất đắc dĩ, mới không nghĩ tới cô ấy.

........................................

“Nói cho tôi biết, các cậu thấy cái gì?”

Ngoài bãi đỗ xe, nơi có thể nhìn thấy Soái Lãng phân chia hàng, trong xe Audi, điều hòa chạy vù vù có hơi lành lạnh, người lái xe là tổng giám đốc Lâm Bằng Phi, phụ lái là Tần Nhiễm, phía sau là Diệp Dục Dân.

Từ thành phố tới nơi này, dọc đường họ xem hết hơn 40 khu phong cảnh, nói thật, từ xưa tới nay hàng của Phi Bằng chưa bao giờ lo không bán được, dù là chủ quản khu vực này cũng chưa bao giờ tới đây, toàn bộ giải quyết qua điện thoại.

“Tổ chức rất tỉ mỉ, y phân chia thị trường, thuộc về người khác nhau, đều là anh em của y, y ở giữa làm phân phối.” Diệp Dục Dân đáp.

“Bỏ rất nhiều công sức, nhân lực đầu tư không ít, khu vực nào cũng có người giám sát, chúng ta chỉ cần có chút hành động là y biết ngay.” Tần Nhiễm từ xa nhìn chàng trai căn bản không khác gì công nhân bốc vác, chẳng có gì đặc biệt, nhưng chính người đó cướp thị trường của Phi Bằng đã 10 ngày, khiến công ty dày công chuẩn bị đoạt lại thị trường.

Lâm Bằng Phi có vẻ không hài lòng cho lắm: “Còn gì nữa?”

“Y cố ý mở cửa thị trường, cho mấy đại lý như Lục Nhĩ, Lam Môi tiến vào khu bên rìa, mấy đại lý đó sẽ cảm kích y, còn việc giữa bọn họ có hiệp ước nào không thì không rõ. Có điều tôi nghĩ sẽ không có đâu, khu vực trung tâm y không dâng cho người khác, nguồn hàng chủ yếu là của Chính Nùng, Ác Nhĩ Mã luôn là bán kèm.” Diệp Dục Dân phân tích.

“Có điều nếu như thế...” Tần Nhiễm nói tiếp: “Thời gian dài một chút, Ác Nhĩ Mã sẽ có chỗ đứng của mình.”

Hai người nói xong nhìn tổng giám đốc, nhân vật kiêu hùng nổi danh trong nghề với nhãn quang độc đáo, hơn nữa giỏi ẩn mình, rất ít tranh hơn thua với người khác.

Lâm Bằng Phi ánh mắt chỉ nhìn Soái Lãng bê két nước, lau mồ hôi, trầm tư nói: “Thứ thực sự có giá trị cả hai đều không nhìn thấy.”

“Dạ?” Hai người kia không hiểu, còn bố trì nào qua mắt bọn họ sao?

Lâm Bằng Phi thở dài: “Thời điểm này đối thủ của chúng ta, phàm là những ai đang ngồi trong phòng điều hòa, ai đi nghỉ mát ở bãi biển, ai chỉ ngồi xem báo cáo đều không đáng sợ... Người phơi mình dưới ánh nắng gay gắt, một bên vác hàng, một bên bố trí kế hoạch đánh chặn chúng ta mới là đáng sợ nhất. Giống năm xưa chúng tôi sáng nghiệp, không có khổ cực nào là chưa trải qua, chịu được khổ bây giờ, mới thấy đường tương lai. Người này không thể xem thường.... Đi, gặp vị này, nếu không thu nạp được thì phải đánh đuổi đi vĩnh viễn.”

Ba người xuống xe, nam quần âu, sơ mi trắng, thắt ca vát, nữ trang phục công sở, sơ mi trắng muốt thắt nơ, chính thức như hai công ty gặp nhau đàm phán.

Soái Lãng đang ngồi dưới bóng râm nghỉ ngơi, nhìn thấy ba vị khách không mời tới gần, đứng dậy, không sợ hãi, không cung kính, đơn giản đứng đó đợi thôi.

Thời khắc xòe bài tới rồi.