← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 301 Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện. (1)

Minh tranh ám đấu suốt mười ngày, cuối cùng cũng mặt đối mặt đứng cùng một chỗ, Tần Nhiễm khi nhìn thấy người không xa lạ này, chớt nhớ ra hôm đó cùng tổng giám đốc đi chuộc lại hàng của mình, người này lẫn lộn trong đám công nhân vận chuyển. Sở dĩ cô nhớ ra được vì làn da đen thui nhưng đôi mắt rất sáng của y, đúng rồi khi đó y đứng cười, cười rất ngốc, té ra là cười nhạo mình.

Có điều y không phải người cười cuối cùng, mà bây giờ cũng không cười ra nổi rồi.

Soái Lãng mặt rất nghiêm túc, rất thâm trầm, nhìn vị tổng giám đốc từng gặp qua đi tới, trông trẻ hơn tuổi thật nhiều lắm, miệng cười rất thân thiết, nhưng đứng lại cách 2m. Điều này làm Soái Lãng nhớ tới lý luận của Thịnh Tiểu San, 50 cm là khoảng cách hoàng kim, vậy 2 m là khoảng cách đề phòng rồi.

Đúng, hơn nữa còn đề phòng cẩn thận, mấy ngày qua Phi Bằng xuất hàng, trừ khách quen ra, người lạ mua trên 100 két là không bán. Soái Lãng phái Đại Ngưu đi mua hàng không được, không hiểu vì sao bọn họ lại tích trữ hàng, giờ hiểu rồi, nhìn ba người trước mặt, Lâm Bằng Phi nhàn nhã, Diệp Dục Dân vênh vang đắc ý, và Tần Nhiễm không giấu được nụ cười...

Đó là thái độ của người bên trên đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Họ định làm gì nhỉ? Soái Lãng đột nhiên lại thất thần, tựa hồ chẳng nhận ra ba vị khách bất ngờ.

Đối thủ choáng rồi, khiến ba người luôn có ưu việt về thân phận càng thêm cảm giác thành tựu, Diệp Dục Dân liếc mắt nhìn Tần Nhiễm, tựa như muốn nói, rốt cuộc chỉ là tên nhà quê, chừng đó thủ đoạn là hết.

“Làm quen một chút, tôi họ Lâm tên Bằng Phi.” Lâm Bằng Phi thiện chí đưa tay ra.

Soái Lãng chẳng biết tốt xấu, đứng im đó: “Đừng khách khí, tôi biết ông trước, ông tra tôi sau, chúng ta có lẽ không chỉ quen, e là còn hiểu nhau lắm rồi ấy chứ. Giám đốc Lâm, muốn gì đây?”

“Ha ha ha, chỉ muốn gặp mặt, làm quen... Không có ý gì cả, nếu nói có ý gì, đó là còn muốn tán gẫu với cậu.” Lâm Bằng Phi rụt tay lại, không hề giận về sự vô lễ của Soái Lãng, ít nhất ông ta xác định được chàng trai này thẳng thắn, không phải hạng vờ vịt giả dối.

Soái Lãng nhìn bộ dang ung dung đó xì khẽ một tiếng, giống lão già, rất chướng mắt, nhưng đạo hạnh rõ ràng kém lão già giả thần giả quỷ kia xa lắm: “Chúng ta hình như chẳng có gì để tán gẫu, ông muốn nói gì thì nói thẳng đi, binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn mà thôi.”

“Nếu câu không chắn được thì sao?”

“Chắn được thì chắn, không chắn được thì chạy, sạp hàng của tôi so với ông thì quá nhỏ, nhưng công ty ông so với cả thị trường Trung Châu cũng chỉ là cái sạp nhỏ mà thôi.”

Thằng nhãi ranh này, không biết trời cao đất dày, dám khiêu khích tổng giám đốc, Lâm Bằng Phi chưa giận mà Diệp Dục Dân đã nóng máu, loại người nhìn cũng biết là vô học này, căn bản không nói tử tế được.

Tần Nhiễm thì khẽ lắc đầu, có vẻ trong dự liệu rồi, chẳng qua là tên vô lại bán hàng giả, giờ không đấu được giở trò vô lại, hàm ý cùng lắm tôi chạy đi chỗ khác, ông chẳng làm gì nổi. Nói ra đối phương còn kiếm khoản lớn.

“Điều đó tôi tin, có điều tôi thay cậu nghĩ ra một cách tốt hơn, ý cậu thế nào.”Đối diện với lời nói tựa hồ cố ý chọc tức của Soái Lãng, Lâm Bằng Phi thể hiện công phu hàm dưỡng không tầm thường.

“Bao năm qua, người nắm trong tay mấy thương hiệu vớ va vớ vẩn muốn chiếm lấy một vị trí ở Trung Châu nhiều vô kể, có điều đều ngã ngựa rồi.”

“Cậu rất khác biệt, rất thông minh, thực tế, biết một thương hiệu mới không thể đứng vững một mình, liền lấy sản phẩm của chúng tôi để tạo thị trường cho nó, cách này chẳng những chưa từng có ai dùng, càng chẳng dễ nghĩ ra được. Có điều sao cậu phải lén lén lút lút như thế, trực tiếp tới tìm tôi, tôi cho cậu làm kênh phân phối.”

Hả? Diệp Dục Dân và Tần Nhiễm chấn kinh, đại lý cấp 1 của Phi Bằng riêng tiền đảm bảo là mười mấy vạn, điều này tương đương bán quyền độc quyền sản phẩm, nếu có người sang tay thân phận đó, giá trị tăng gấp đôi. Xem ra tổng giám đốc thực sự muốn chiêu mộ người này, bỏ vốn cực lớn.

Soái Lãng cười, mồi ném ra rồi, có điều lời nói có vấn đề, đó không phải lời hứa, chỉ là chữ nếu khiến người ta ngứa ngáy thôi, y tựa hồ ngốc, không nghe ra: “Không phải tôi thích lén lút, nhưng trước khi cướp được thị trường, ông để ý tới tôi không?”

Tất nhiên là không, Tần Nhiễm cười, Lâm Bằng Phi cũng cười: “Đúng thế, nếu như cậu đã chứng minh được năng lực của mình, vậy tôi cũng cho cậu hai cơ hội, một tới Phi Bằng nhậm chức ở phòng thị trường, hai là ký kết làm kênh phân phối, cậu lựa chọn cái nào?”

Điều kiện rộng rãi, sự rộng rãi của người sở hữu tài phú lớn đã lâu, mang theo ma lực khó từ chối, Diệp Dục Dân và Tần Nhiễm tuy không tán đồng lắm, nhưng không dám nói ra. Ông chủ công ty tư doanh luôn độc đoán, chỉ có điều hình thức biểu hiện khác nhau mà thôi.

Soái Lãng không trả lời, chỉ có đôi mắt của y chuyển động, lần lượt nhìn ba người, giống đang do dự không biết phải quyết định ra sao vậy.

Biểu hiện này làm Lâm Phi Bằng hài lòng, cho rằng mồi nhử mình đưa ra có hiệu quả, Cty Phi Bằng danh tiếng vang dội trong nghề, đừng nói tới đích thân tổng giám đốc tới chiêu binh, chỉ cần treo biển tuyển dụng ở thị trường nhân tài, có nhân tài nào không tuyển được. Muốn tuyển anh chàng thất nghiệp như Soái Lãng có khó gì?

Lâm Bằng Phí tiếp tục tăng thêm tiền cược: “Cậu cứ nghe ngóng đi, tôi nói lời luôn giữ lời, tôi nghĩ có lẽ cậu không buông tay được lợi nhuận từ hai thị trường kia phải không? Tôi khuyên cậu hãy nhìn xa một chút, mùa tiêu thụ chỉ kéo dài ba tháng, mỗi năm vào mùa thu nhiều công ty mất cân đối thu chi, tới đông xuân liền lỗ vốn... Đợi tới năm sau, ai làm chủ thị trường chưa biết được.”

“Cậu tới công ty tôi làm, ít nhất đảm bảo mức lương tốt, dù cậu lựa chọn làm kênh phân phối, công ty chỉ định cho cậu khu vực để mang lại lợi ích lâu dài... Thế nào? Tôi có thể thuyết phục được cậu chứ?”