← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 302 Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện. (2)

Bất kể là Soái Lãng lựa chọn thế nào, hai thị trường kia đều thuận lợi quay về với Phi Bằng, tính ra như thế thì không lỗ, Tần Nhiễm hiểu tính toán của tổng giám đốc, tất nhiên có chút tiếc tài nữa.

Nhưng Soái Lãng lắc đầu.

Vậy mà bị từ chối, ngẩn người chốc lát, Lâm Bằng Phi hết sức bất ngờ: “Cậu lo Chính Nùng à? Theo tôi biết hai bên không có hiệp nghị gì.”

“Tôi chỉ muốn giữ lời, không liên quan gì tới ký hiệp nghị hay không, cám ơn tổng giám đốc Lâm, hiện chúng tôi đã có giao hẹn với Chính Nùng, Ác Nhĩ Mã. Con người tôi trong mắt người khác có thể vô sỉ, nhưng tôi không phải là kẻ nuốt lời, tôi thấy ông rất thật lòng, điều kiện cũng tốt, vì điều ấy mà tôi cám ơn. Sự rộng lượng của ông khiến tôi phải đỏ mặt.” Soái Lãng có chút ngại ngùng nói.

Lâm Bằng Phi cực kỳ ngạc nhiên, nhìn Soái Lãng không giống đang tỏ vẻ để nâng giá trị của bản thân, nhìn đi nhìn lại không ra cái gì. Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân á khẩu, kẻ này thực sự không thức thời, có khi cho rằng hai thị trường kia nắm trong tay mình, không ai làm gì được.

Nền đường trải xi măng, trên đầu là mặt trời vẫn hừng hực, không dễ chịu chút nào, Soái Lãng tới bóng râm xe ngồi xuống. Lâm Bằng Phi cũng phải lau mồ hôi, nhìn bộ dạng có chút vô lại không phù hợp với nhận thức chung của xã hội.

Trong lòng có chút thất vọng, Lâm Bằng Phi khuyên: “Soái Lãng, cả đời cơ hội gặp được không có bao nhiêu đâu, sao lại vì lời hứa miệng mà bỏ đi cơ hội chứ? Nếu cậu từ chối, chúng ta sẽ đừng về phía đối diện rồi, tuy tôi có chút kiêng dè ném chuột sợ vỡ đồ thật đấy, nhưng không phải là không có cách, cậu nghĩ thắng được sao?”

“Không.”Soái Lãng lấy ra điếu thuốc, trong khu phong cảnh không cho hút thuốc, có điều lái xe vẫn trốn trong xe hút thuốc, nói một câu rất gợi đòn: “Có điều các vị cũng không dễ thắng được chúng tôi đâu, các vị nên chấp nhận thực tế đi là hơn, đừng để tổn thất lớn hơn cả thu lợi.”

Phù phù, Lâm Bằng Phi thở mạnh mấy lượt, cũng hơi tức rồi, Diệp Dục Dân không nhịn nữa, nhắc: “Tổng giám đốc, chúng ta đi thôi, thời tiết thế này, đừng để bị trúng nắng, người ta không nể tình chúng ta cần gì phải để lại tình nghĩa.”

Lâm Bằng Phi gật đầu rời đi, đi được mấy bước quay lại nhìn, Soái Lãng ngồi bệt xuống đất, chẳng lưu luyến gì, thái độ nghênh ngang coi trời bằng vung đó khiến ông phản cảm, nghĩ tới xuất thân cùng thủ đoạn mà đám người Soái Lãng dùng, đương nhiên coi loại thái độ này kiểu thiện cận tham lam, loại người này mãi mãi chỉ vênh váo nhất thời, chẳng lâu dài được.

Có tiếc không? Một chút, Lâm Bằng Phi đưa danh thiếp cho Tần Nhiễm giao cho Soái Lãng, Tần Nhiễm tới trước mặt Soái Lãng, dùng hai tay đưa cho y, giọng của Lâm Bằng Phi cũng truyền tới: “... Nghĩ thông rồi thì tới tìm tôi, tôi để lại cả vị trí và cơ hội cho cậu, làm được gì phải xem bản lĩnh của cậu.”

“Tôi không cần nghĩ thông, giám đốc Lâm đừng khách khí, tôi biết ông định đuổi cùng giết tận chúng tôi rồi. Kỳ thực không sao cả, ngay từ ngày đầu tới chiếm thị trường là tôi chuẩn bị đi rồi, không thể nào vừa đánh mất thị trường lại làm một kẻ tráo trở nuốt lời, bán đứng người cộng tác, đúng không? Ông nói đúng đấy, người như tôi không có nhiều cơ hội, nếu làm trò đó, sau này ai còn muốn hợp tác với tôi.”

Soái Lãng nhả ra một làn khói: “Tổng giám đốc Lâm, đã muốn diệt tôi tới tận gốc rễ rồi, không tới mức cả tôn nghiêm cũng không để lại cho tôi chứ?”

“Được, tới lúc đó thành toàn cho cậu.”

Lâm Bằng Phi lần này bước chân không do dự nữa, không quay đầu lại nữa, Tần Nhiễm gần như phải chạy theo. Chỉ mười mấy mét thôi, nhanh chóng vào trong xe, hơi lạnh chưa tan hết, ngồi trong xe mát lạnh càng thấy ngoài kia khó chịu thế nào, Tần Nhiễm đưa giấy cho Lâm Bằng Phi lau mồ hôi. Chỉ trò chuyện có mấy phút mà toàn thân đầy mồ hôi rồi, cô không hiểu sao Soái Lãng vẫn ngồi đó được.

Vặn chìa khóa khởi động xe, điều hòa lại thổi vù vù, toàn thân thoải mái, Lâm Bằng Phi nhìn về phía Soái Lãng qua gương chiếu hậu, vị trí này không còn nhìn thấy nữa, nhưng dáng vẻ chàng trai đó vẫn ghi rõ trong lòng ông. Chàng trai đó khiến ông ta nhớ lại mình năm xưa, ông ta khi đó cũng thế, trên đầu là mặt trời gay gắt, ông ta cởi trần, mồ hôi như tắm, gian nan đẩy xe kem đi qua đường lớn ngõ nhỏ, khi đó không chỉ kiếm tiền, càng là kinh nghiệm quý giá, cùng tôn nghiêm có thể ngẩng cao đầu bước đi.

“Tổng giám đốc, tên đó không thức thời, tôi từng mời y hai lần, y đều từ chối, căn bản không muốn đàm phán với chúng ta.” Diệp Dục Dân nhắc nhở, hắn không thấy Soái Lãng có điểm gì đáng để tổng giám đốc nhìn bằng cặp mắt xanh, một tên vô lại có ít thủ đoạn, không có tầm nhìn.

“Ha ha, đúng là không thức thời, xưa có câu kẻ trượng nghĩa đa phần phường giết chó, chẳng sai chút nào, có một số người trượng nghĩa tới không thức thời. Không biết một ngày tôi ngã ngựa, có cấp dưới nào không thức thời đỡ tôi không, nếu có một người như vậy, tôi thấy không lãng phí bao nhiêu năm vất vả.”

Xe dần dần khởi động lăn bánh, Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân đều ngạc nhiên, té ra tổng giám đốc bề ngoài phẫn nộ, trong lòng tán thưởng. Nói ra sau khi tìm hiểu được lý lịch của Soái Lãng, hai người họ cho rằng lôi kéo được Soái Lãng về phía mình là hiển nhiên, lần này trắng tay về, trừ coi thường hạn hẹp của y, cũng có chút khâm phục, vì một lời hứa miệng mà không muốn làm trái, có mấy người trên đời được như thế?

Có điều chuyện nào ra chuyện nấy, Lâm Bằng Phi vừa lái xe vừa an bài.

“Tiểu Tần, thông báo cho Lý Chính Nghĩa, bảo họ chuẩn bị cho tốt, đưa nhận hàng đừng lệch giờ... Dục Dân, cậu về công ty, mai trước khi xuất hàng không được phép đi đâu, khu phong cảnh, hai nhà ga sắp đứt đoạn nguồn cung hàng, tới khi đó sẽ gây ra hỗn loạn, các cậu phải lập tức tới hiện trường.”

“Ngoài ra thông báo cho phó tổng Diêm, đăng ký hàng tồn trong tay, đem ảnh những người chúng ta thu thập được giao cho họ, nói với họ, ai tự ý bán hàng cho những người đó, chớ trách chúng ta xé hợp đồng cung cấp hàng.”

“Lần này rút củi dưới đáy nồi, chúng ta hi sinh lớn, mang cả kênh tiêu thụ ra cho Chính Nùng dùng chung, nhất định phải đánh cho đám người đó không còn cái gì, để chúng không còn cách nào gây sóng gió nữa, cảnh cáo những kẻ khác đừng nghĩ có thể thừa gió bẻ măng.”

Hai người đồng loạt "vâng" một tiếng, Tần Nhiễm và phó tổng Diêm đã đàm phán làm đại diện tỉnh của Ác Nhĩ Mã, một nhà máy nhỏ thôi, tất nhiên là qụy lụy lấy lòng Phi Bằng, còn về phần còn có đại lý tư nhân nào đó sớm ném qua một bên rồi.

Mà tổng giám đốc Lâm cũng cùng Lý Chính Nghĩa đàm phán cùng chung hưởng kênh tiêu thụ, cái giá chính là khu phong cảnh và ga tàu. Điều này đồng nghĩa với việc cắt đứt toàn bộ khả năng có được nguồn hàng của đám Soái Lãng.

Đúng như tổng giám đốc Lâm đã nói, Soái Lãng thông minh ở chỗ, lấy hàng của Phi Bằng đi chiếm thị phần của Phi Bằng, tiếp đó dùng sản phẩm có thể thay thế để giữ vững thị trường.

Nhưng điểm yếu của Soái Lãng rất rõ ràng, y không có hợp đồng với bất kỳ bên nào, nên lần này đột nhiên cắt đứt nguồn hàng, Soái Lãng có thần thông quảng đại tới mấy cũng không có được sản phẩm thương hiệu hàng đầu đã nắm hết trong tay Phi Bằng và Chính Nùng. Chỉ cần không có sản phẩm danh tiếng tọa trấn, còn lại đám sản phẩm loại hai loại ba đều không đáng lo.

Đòn dứt điểm cuộc chiến bắt đầu một cách âm thầm lặng lẽ, đoán chừng lúc này Soái Lãng còn đang chẳng biết gì hết ấy chứ. Lâm Bằng Phi lái xe rất chậm, giống như đang suy nghĩ gì đó, đợi hai cấp dưới gọi điện thoại an bài công việc xong, thở dài: “Đáng tiếc, đây là vấn đề của thời đại, anh chỉ có thể lựa chọn bán đứng và bị bán đứng mà thôi, người có đầu óc kinh doanh chưa chắc đã biết làm người... Còn người không vô sỉ tới tận xương thì không thể làm thương nhân, ở mặt này cậu ta không bằng Lý Chính Nghĩa.”

Sự cảm khái đó Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân tất nhiên không thể đứng ở tầm cao ông chủ nên chỉ trầm mặc.

Thực ra cạnh tranh thương nghiệp chẳng có gì huyền ảo, nhất là trong cuộc cạnh tranh không cùng một đẳng cấp thế này, Phi Bằng nắm đủ tài chính và tài nguyên có ưu thế không gì bằng được, đơn giản lấy ưu thế đó ra đè bẹp người ta thôi, bởi thế có câu, dưới sức mạnh tuyệt đối, mọi mưu mô tính toán đều là vô nghĩa.