← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 303 Bên lên bên xuống, họa từ bên trong. (1)

Đoàn người Lâm Phi Bằng còn chưa về tới công ty thì đội xe của Phi Bằng đã lên đường, mục tiêu là các kho hàng 29, 35 và 48, đó là kho hàng phân phối của Chính Nùng.

15 giờ 40, 8 chiếc xe hàng tới nơi, xe của Phi Bằng, nhưng lấy hàng của Chính Nùng, hai đối thủ cạnh tranh bất ngờ liên thủ, kỳ thực Lâm Bằng Phi thuyết phục Lý Chính Nghĩa rất đơn giản. Phân ngạch hai nhà hợp lại, chiếm tới 70% thị trường toàn tỉnh, hoàn toàn có khả năng lũng đoạn thị trường, dùng ưu thế này để kiềm chế nhà sản xuất, ưu điểm lớn nhất chính là có thể thao túng một phần giá cả thị trường...

Ông ta chỉ mất 10 phút để thuyết phục Lý Chính Nghĩa.

Trên bàn làm việc là fax từ nhà máy Ác Nhĩ Mã ở Tế Nguyên gửi tới, 5 xe hàng, tới Trung Châu trước 0 giờ. Thuyết phục nhà máy này cũng chẳng khó gì, vừa nghe nói Phi Bằng đưa ra điều kiện một năm tiêu thụ không dưới 10 vạn két, giám đốc nhà máy thậm chí hận không thể ngay cả nhà máy cũng ở dưới cờ Phi Bằng. Còn về phần vị họ Bì nào đó đưa tới Trung Châu, giám đốc nhà máy nói, đó là kẻ mánh khóe, thực sự hết cách mời dùng...giờ có đường tiêu thụ rồi, ai mà thèm để ý tới hắn nữa...

Chừng 17 giờ Đỗ Ngọc Phân nghe tin báo từ kho, ý thức chuyện chẳng lành, vội vội vàng vàng về công ty, tới thẳng phòng tổng giám đốc, bắt được Lý Chính Nghĩa đang mật mưu với tài vụ chuyển hàng cho Phi Bằng.

Sau đó mấy vị cấp dưới khiếp hãi lui ra, tới cửa vẫn còn nghe thấy Đỗ Ngọc Phân nổi điên quát mắng Lý Chính Nghĩa là thứ tiểu nhân bội tín, Lý Chính Nghĩa mắng Đỗ Ngọc Phân ăn trong rào ngoài, không lâu sau phó tổng Đỗ ôm mặt khóc chạy từ phòng ra, xô cửa bỏ đi.

Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, công ty không phải đang kinh doanh vô cùng tốt đẹp sao? Phó tổng Đỗ chính là công thần cơ mà.

Cùng trong ngày hôm đó, Bì Định Phương gọi điện về nhà máy Ác Nhĩ Mã ở Tế Nguyên, giục hàng đến trễ tận ba lần không được, hàng đến muộn những hai ngày rồi, chỉ còn hơn 100 két không đủ để bán ngày mai. Sau đó nhận được điện thoại của nhà máy ở Tế Nguyên, chưa kịp thở phào, thúc giục trả tiền tiêu thụ 5000 két Ác Nhĩ Mã, còn thông báo tạm ngừng hợp đồng.

Lão Bì trố mắt, bán hàng nửa đời người rồi, hắn linh cảm chuyện không lành, vứt cả hàng đó, hỏa tốc chạy tới cửa khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long, tìm được Soái Lãng trốn trong khoang xe hàng, tên này còn đang cười ngốc nghếch đếm tiền thu được trong ngày, cả bao tải lớn. Lão Bì nóng lên, đóng cửa lại nói một tràng, làm Soái Lãng ngạc nhiên, mãi một lúc mới nói lên lời.

“Lão Bì, anh bán hàng giả nửa đời người, đây là báo ứng đấy, tôi cũng thế, giờ báo ứng của tôi tới rồi, tôi cũng nhận được thông báo thanh toán tiền hàng của Chính Nùng, La Sách và Trình Quải tới tận nơi nói chuyện... Có lẽ ngày tháng tốt đẹp của chúng ta kết thúc rồi.”

Một chiếc Mazda trắng lao như bay, phanh két ở bãi đỗ tòa nhà Hoa viên Áo Lâm, đây là dải trung tâm khu kỹ thuật cao, tập trung nơi làm việc xí nghiệp vừa và nhỏ, nói ra cũng là ngôi sao đang lên của thành phố, người từ nơi này đi ra đại biểu giai tầng trí thức của Trung Châu. Một chiếc Mazda đỗ ở nơi toàn Passat, Mercedes này rất lạc loài.

Lạc loài hơn nữa là người xuống xe, có soái ca La Thiếu Cương, mình trần, tới đây mới nhớ hình tượng không tốt, mặc thêm áo ba lỗ, Lão Hoàng tóc vàng rực như người nước ngoài. Hai người xuống xe, vừa nhìn nhà cao tầng, La Thiếu Cương tiếp tục câu chuyện vừa rồi: “Chắc chắn là hai thằng vương bát đản hợp mưu chèn ép chúng ta.”

Bỗng nhiên Soái Lãng nhận được thông báo trả tiền hàng, trả cũng không sao, chỉ cần không phải có ý đồ quịt nợ không trả thì sớm muộn phải trả. Hơn nữa 10 ngày qua bọn họ trả tiền đều đặn, rất có chữ tín, vậy mà đột nhiên thông báo ngừng hàng, rõ ràng bóp cổ bọn họ. Bọn họ không có thương hiệu hàng đầu trong tay để tấn công thị trường, Phi Bằng thì đề phòng nghiêm ngặt bọn họ, nếu Chính Nùng xảy ra vấn đề nữa coi như xong rồi....

À đúng rồi, giờ là 18 giờ, lát nữa thôi là trời tối, đối phương chọn đòi tiền ngừng cấp hàng vào thời điểm này, khiến người ta không nghi ngờ đối phương rắp tâm bất lương cũng không được.

Lão Hoàng sắc mặt khó coi, nhìn tòa nhà lớn ít nhiều khiến hắn áp lực, mấy anh em họ thực sự không đủ đẳng cấp, bước chân hơi chùn lại: “Hay là có chuyện gì ngoài dự liệu? Chúng ta còn nợ họ 11 vạn, chưa kết toán nên ngừng cung cấp hàng.”

“Sợ cái gì?” Trình Quải xuống xe, đóng sầm cửa lại bước chân ục ịch: “Có phải tiền bẩn chó đâu, mua có hóa đơn, bán có ký tên cơ mà.”

“Thế thì có vấn đề rồi, thảm rồi, đêm tối chúng ta tìm đâu ra mấy nghìn két hàng, chẳng lẽ toàn bán đồ uống thương hiệu nhỏ?” Lão Hoàng lo lắng.

La Thiếu Cương mắng Trình Quải: “Thường ngày mày vênh váo lắm, tự coi mình là gian thương hàng đầu Trung Châu, sao cả ngày chỉ biết lang thang vất vưởng, không đề phòng chuyện này?”

“Chuyện này làm sao trách tao được? Nguồn hàng đều nắm trong tay người ta, tao làm sao mà quyết định được.” Trình Quải không vui.

Lão Hoàng tính nhát gan từ nhỏ chẳng thay đổi, chuyên môn lâm trận thoái lui: “Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, không có hàng thì khỏi bán, ai về nhà nấy, giải tán.”

“Tao kiếm còn chưa đủ, mới sướng vài ngày, nghiệp vụ công ty bỏ bê hết, tao đặt cả tâm huyết vào rồi, không thể thôi như thế. Chúng ta tuy kiếm được tiền, nhưng là tiền mồ hôi công sức, làm gì như chị Đỗ với đám người công ty, ngồi chỗ này thu tiền...” La Thiếu Cương đi được mấy bước, đột nhiên khoác tay anh em kéo sang bên: “Này còn có một khoản tiền.”

“Tiền gì?” Lão Hoàng hỏi.

“Tiền hàng hôm nay ấy, đồ ngốc.” Trình Quải hiểu ngay ra ý đồ của người anh em: “Mày định ăn số tiền này à?”

“Bọn chúng đã bất nhân thì chúng ta bất nghĩa... Hay khỏi tới tìm nữa, chúng ta chia tiền đi, 11 vạn đấy.” La Thiếu Cương thì thầm.

Trình Quải ngạc nhiên nhìn La Thiếu Cương, mắt thằng này rất kiên định, rõ ràng là định chơi tới cùng rồi. Chỉ có Lão Hoàng hô hỏng rồi, không ngừng vỗ trán: “Sao không nói sớm, mẹ nó, tao đã kết toán tiền hôm nay cho Soái Lãng, lỗ lớn rồi.”

Nếu như thằng nào cũng ăn khoản tiền kia, chỉ mình là không kiếm được đồng nào không phải càng cay đắng sao? Nói rồi ờ vào lòng, ở đó như có trăm con chuột đang chạy.

La Sách an ủi: “Không sao, đi đòi lại... Đi, không tìm bọn họ nữa, dù sao tiền trong túi chúng ta, kiếm chỗ tiêu đi, hôm nay anh khao.”