Q1 - Chương: 304 Bên lên bên xuống, họa từ bên trong. (2)
“Đừng.” Trình Quải vội ngăn hai thằng bạn đang định làm liều: “Chuyện này chúng ta không nên tự quyết, để Soái Lãng nói đi... Mấy anh em chúng ta trói buộc vào một chỗ, với lại khoản tiền này liên quan tới chị Đỗ, chúng mày chơi ai tao không ý kiến, nhưng chúng ta ăn khoản tiền này, chị Đỗ phải đền.”
“Chúng mày bảo tao chơi Soái Lãng cũng được, thằng đó là con gián, đánh chả chết, nhưng chả lẽ đi chơi xấu một cô gái à? Làm vậy hèn lắm.”
Chẳng mấy khi Trình Quải nói được một câu giống tiếng người, La Thiếu Cương gặp khó, Lão Hoàng cũng đồng ý về tìm Soái Lãng rồi tính.
Không ngờ La Thiếu Cương do dự: “Tao thấy chị Đỗ cũng có vấn đề, chuyện này đột ngột quá, sao không nói trước, có khi còn gài bẫy chúng ta.”
“Không thể nào, con người chị Đỗ rất tốt, uống rượu không ăn gian, rất trượng nghĩa.” Lão Hoàng đưa ra đánh giá đơn giản.
La Thiếu Cương vung tay bợp một phát: “Mày ngu à, trượng nghĩa có thể biến thành tiền tiêu không, hai thị trường này mỗi ngày 4000, 5000 két, ai cầm trong tay là cầm con búp bê vàng. Nhiều tiền như thế cha mẹ cũng bán được, nói gì tới bạn bè...”
“Đéo phải ai cũng bẩn như mày.” Lão Hoàng hùng hổ chửi.
La Thiếu Cương định giáo dục vài câu, làm việc bên du lịch lâu, cái miệng này dù nịnh người hay chửi người đều xuất sắc.
Có điều Trình Quải bẩn tính cũng không nghe lọt tai nữa, nói: “Soái Lãng sở dĩ bảo chúng ta đi tìm chị Đỗ là có dụng ý, chúng ta chịu trách nhiệm trực tiếp với chị Đỗ, muốn chơi xấu cũng phải trả tiền về rồi hẵng ra tay. Đừng cãi nhau nữa, giờ tiền nắm trong tay chúng ta, chúng ta nắm một chút quyền chủ động... Quan trọng chuyện này là sao, nếu sự thể không phải như chúng ta nghĩ, chỉ vì ăn chút tiền này mà làm hỏng việc thì lỗ lớn, cái thằng ngu này.”
À, nói thế có lý, nói tới chuyện đong đếm thiệt hơn thì Trình Quải là số một, La Thiếu Cương không nói nữa, nhưng nhìn cái mặt hắn vẫn cay cú lắm, một mặt là vì bị thúc tiền ngừng hàng, mặt khác khoản tiền có thể ăn bẩn vẫn phải nộp lên.
Trình Quải hiểu tính anh em, vỗ vỗ lưng hắn nguôi giận, đột nhiên Lão Hoàng hô: “Chị Đỗ... Ê, kia không phải chị Đỗ à?”
Người vừa từ cửa tòa nhà đi ra chính là Đỗ Ngọc Phân, ba người vừa nhìn thấy một cái, không nói chuyện nữa, vội vàng chạy tới chặn đường, Đỗ Ngọc Phân muốn tránh cũng không kịp.
“Chị Đỗ sao lại đột nhiên ngừng hàng của chúng tôi?”
“Phía chị không thể chơi vậy, lúc không vào được thì khúm núm tới nhờ vả chúng tôi, giờ kiếm được tiền rồi liền ném chúng tôi sang bên đây à?”
“Thị trường là do chúng tôi đổ từng giọt mồ hôi giành được, vậy mà vào lúc quan trọng lại bóp cổ chúng tôi là sao?”
Ba người liên tục chất vấn, từ Trình Quải còn bình tĩnh chút, La Sách và Lão Hoàng rất kích động. Đỗ Ngọc Phân lặng lẽ nghe ba người họ nói, không đáp, Trình Quải nhận ra có chút bất thường bảo hai thằng kia im mồm, còn làm ầm có khi bảo an tới.
Đúng là hơi khác thường, nghe Trình Quải nhắc, Lão Hoàng và La Sách mới chú ý Đỗ Ngọc Phân ôm một cái hộp giấy, bên trong chứa vật dụng linh tinh của nữ nhân, khuôn mặt đột nhiên tiều tụy hơn nhiều, tóc rối, mắt đỏ, làm gì còn đâu vẻ tươi rói khi cùng đám anh em uống rượu.
Tiếp xúc mấy ngày phát hiện, Đỗ Ngọc Phân không chỉ uống rượu rất hào sảng, con người cũng trượng nghĩa, không chỉ luôn trả tiền mời khách, lúc bọn họ bận không xuể còn tìm người giúp. Thế là không ai còn nghĩ chị Đỗ và Soái Lãng có dính líu gì nữa, vì chính bọn họ cũng thấy gán ghép hai người này khác gì đem hoa nhài cắm bãi cứt trâu đâu.
Vậy mà chớp mắt một cái chị Đỗ từ nữ hào kiệt thành nữ nhân bị bỏ rơi rồi, chênh lệch lớn như thế, chỉ có người máu chó dồn lên não mới không nhận ra.
Đỗ Ngọc Phân mấp máy môi: “Tôi từ chức rồi.”
Xong rồi, vậy là hi vọng duy nhất đã tan vỡ, ba người liền hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Chúng ta bị bán đứng rồi.” Đỗ Ngọc Phân bẽ bàng nói: “Lý Chính Nghĩa bán đứng chúng ta, tôi cũng không ngờ hắn lấy ga tàu và khu phong cảnh làm vốn, tranh thủ chia sẻ kênh tiêu thụ với Phi Bằng, thông qua Phi Bằng đem loạt sản phẩm Bách Vị Quả bán ra toàn tỉnh, cái giá là phải cắt hàng của các cậu.”
Tựa như gặp được người trút bỏ tâm sự, Đỗ Ngọc Phân càng nói càng giận, vất vả lắm mới kiếm được hai thị trường, còn lập kế hoạch từng bước củng cố, giờ bị người ta bán sạch sẽ, còn đếm tiền hộ người ta mười ngày.
Lý Chính Nùng là kẻ nhu nhược nhát gan, hắn biết muốn giữ hai thị trường này phải đấu quyết liệt với Phi Bằng, vì thế nếu đổi thị trường này lấy kênh tiêu thụ một sản phẩm phụ ra toàn tỉnh, không chỉ thu nhập không, còn bình yên đếm tiền... Thế là họ bị bán.
Đỗ Ngọc Phân hối hận vô cùng: “Tôi phải đoán ra từ trước mới đúng, nếu như có vẫn đề, chỉ có thể là nguồn hàng mà thôi, không chỉ Chính Nùng đâu, chúng cũng lấy quyền đại lý cấp tỉnh của Ác Nhĩ Mã rồi, nhà máy không cung cấp hàng cho Lão Bì nữa... Quân khốn nạn, tôi vất vả bao năm vì cái công ty này, hắn bán cả tôi...”
Nhìn Đỗ Ngọc Phân tức tới mặt trắng bệch, ba anh em chẳng biết an ủi thế nào, nam nhân gặp xui xẻo, trông chỉ thấy ngu, nữ nhân gặp chuyện không may, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương. Ngay cả La Thiếu Cương trước đó không lâu còn định ăn bẩn tiền hàng cũng thấy không nên rồi, người ta vì chuyện này mà mất công việc, mình còn tìm cách lấy tiền của người ta, đúng là bất nghĩa.
“Thế là chị từ chức luôn à?” Trình Quải chỉ biết hỏi một câu thiếu dinh dưỡng như thế.
Hoàng Quốc Cường quan tâm an ủi: “Nếu không chị Đỗ về nói với ông chủ, mai kết toàn tiền, không chừng nể tình chị có công lao, thu hồi đơn từ chức. Chúng tôi cũng chả sao, dù gì là dân nghiệp dư, chị thì lên tới phó tổng rồi, nghỉ tiếc lắm...”
“Chẳng sao cả, thực ra nói từ chức cho dễ nghe, chứ tôi bị đuổi việc, buổi chiều tôi phát hiện xe hàng của Phi Bằng tới kho của chúng tôi lấy hàng, tôi liền về công ty cãi nhau với hắn một trận. Tôi dọa nếu cắt nguồn cung hàng của các cậu thì tôi từ chức, ai ngờ thằng khốn đó thông báo cho tài vụ kết toán tiền lương của tôi luôn... Bỏ đi, chẳng nhẽ tôi bị hắn bán đứng còn tiếp tục kiếm tiền cho hắn à? Hắn không đuổi, tôi cũng chẳng làm tiếp được nữa...” Đỗ Ngọc Phân chưa hết tức.