Q1 - Chương: 305 Bên lên bên xuống, họa từ bên trong. (3)
“Vậy chị Đỗ, giờ chị làm sao?” La Thiếu Cương vài phần thương tình hỏi.
“Tìm việc khác chứ sao, thành phố lớn thế này, tôi chết đói sao được? Nếu không tìm người nào đó gả quách cho rồi, đỡ phải vất vả...” Đỗ Ngọc Phân tự trào bước tiếp, ba người kia tránh đường, cô ngập ngừng tựa muốn nói gì đó, cuối cùng lời nói ra lại khác đi: “Các cậu.. Thôi, nói sau đi.”
“Chị Đỗ, chị nói tiền hàng à, chị đừng lo, chúng tôi tuy kiếm tiền bẩn, nhưng chưa bao giờ nợ ai hết.” Trình Quải nói xong còn cho La Sách một cước.
“Đúng đúng, chị yên tâm, muộn nhất là mai sẽ thanh toán cho chị.” La Thiếu Cương tỏ thái độ.
“Cám ơn mọi người.” Đỗ Ngọc Phân dừng bước, một kẻ làm việc bao năm bán đứng mình, một bên quen biết chưa lâu lại như thế, đến cô cũng có vài phần cảm khái: “ Lý Chính Nghĩa tính toán rất rõ, hắn giữ của tôi nửa tháng lương, nửa năm hoa hồng nghiệp vụ, vừa vặn bằng nửa số tiền hàng. Hắn chẳng những đuổi tôi, còn ra hạn trong một tuần không trả hết tiền sẽ khỏi tố tôi...”
“Tôi xin lỗi, tôi liên lụy các cậu, tôi không nên lôi kéo các cậu, tôi vốn biết hắn âm hiểm, không ngờ hắn vô sỉ tới mức độ này... Trước kia tôi chỉ đề phòng Soái Lãng, sợ cậu ta bẫy tôi, không ngờ bị ông chủ mình đâm sau lưng, các cậu còn an ủi tôi.”
Hoàng Quốc Cường khẳng định: “Chị đừng lo phía Soái Lãng, chị Đỗ, làm ăn không được tình nghĩa còn đó mà, Soái Lãng dám không trả tiền chị, chúng tôi trở mặt với nó.”
“Trả hay không tùy cậu ấy... Dù sao tôi cũng không còn mặt mũi nào đòi cậu ấy nữa.” Nói tới đó vừa ấm ức lại tủi thân, Đỗ Ngọc Phân lau nước mắt, sợ người ta nhìn thấy, đi nhanh hơn vào chiếc Toyota đỏ, xe phóng vụt đi như chạy.
Vốn đến để chất vấn, vậy mà kết quả lại như thế, níu kéo duy nhất cũng bị Lý Chính Nghĩa giải quyết luôn, mọi trách nhiệm đổ lên đầu một nữ nhân. Có lẽ ngay từ đầu Lý Chính Nghĩa đã biết không khống chế được bọn họ nên bán lấy cái giá tốt, chính sự ngang bướng của Soái Lãng đã chôn xuống cái mầm họa cho Đỗ Ngọc Phân.
Sao bây giờ?
Đần mặt ra chứ biết làm sao? Ngay cả tấm gương vô gian bất thương là Trình Quải cũng ú ớ, La Thiếu Cương và Hoàng Quốc Cường không có đối sách gì.
Chỉ được một điều duy nhất là bọn họ đã nhìn rõ tình thế, Soái Lãng trước kia cướp thị trường là rút thang tầng cao, còn người ta chơi rút củi dưới đáy nổi, ngay cả đại lý cấp tỉnh của Ác Nhĩ Mã cũng lấy mất, vũ khí giá rẻ của họ không còn.
Giờ trời sắp tối, dù có ba đầu sáu tay cũng không thể kiếm ra vài nghìn két hàng tiêu thụ ngày mai.
La Thiếu Cương ngồi phịch xuống thềm tòa nhà, toàn bộ tâm huyết trôi theo dòng nước. Tiếc chứ, tiền cũng tiếc đấy, tiếc hơn nữa đây là lần đầu tiên đàng hoàng kiếm tiền, vất vả thật, nhưng rất yên lòng, còn mơ mộng đây là sự mở đầu mới, vậy mà kết thúc rồi.
Hắn muốn nói một câu hào hùng nào đó ra vẻ kiểu tiền bạc chẳng là gì, không kiếm chỗ này thì kiếm chỗ khác, nhưng lại muốn khóc, toàn thân mệt mỏi, mồ hôi hôi rình người, tất cả vô nghĩa...
Con mẹ nó chứ, muốn làm người tốt, muốn làm người tử tế cũng không được sao, mình ở ngoài kia vất vả, còn bọn ăn trắng mặt trơn đếm tiền thôi lại còn...
Đang ngồi đó, đột nhiên La Thiếu Cường bật dậy như thằng điên lao về phía cửa.
Trình Quải hết hồn vừa lao theo vừa quát: “Chặn nó lại.”
Hỏng rồi, thằng này quá khích muốn đánh người rồi, Lão Hoàng vội đuổi theo nhưng đã chậm một bước. La Thiếu Cương tóm lấy một người đi ra, đó là nam nhân vest tây, đeo kính, theo sau có một nữ nhân hét chói tai. La Thiếu Cương vừa chửi đĩ mẹ mày, giơ tay định đánh thì bị người ta giữ lại, hông cũng bị ôm lấy, tiếp ngay đó ba tên bảo an vội vàng lao tới gọi "tổng giám đốc Lý", bẻ tay La Thiếu Cương kéo sang bên.
“Đ** cụ mày, lừa anh em bọn tao... Thằng chó đẻ, mày đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu, mày ăn bao nhiêu, tao khiến mày nôn ra bấy nhiêu. Thằng chó!”
Bị mấy người giữ, La Thiếu Cương vẫn lồng lộn chửi bới không thôi, Lão Hoàng cắn răng giữ lại, nơi này là chỗ lạ, nếu đánh nhau chỉ thiệt.
Trình Quải mắt đảo một cái, ý đồ quấy đục nước, trợn mắt nói dối với Lý Chính Nghĩa đang tái mặt đi: “Ha ha ha, nhận nhầm người, nhận nhầm người đấy... Ha ha...”
“Tôi biết các anh là ai, nếu còn gây chuyện, tôi sẽ báo cảnh sát.” Ngũ quan vốn thanh tú, lúc này mặt mày Lý Chính Nghĩa rúm ró vì giận, cô gái bên cạnh không biết đám Trình Quải, hùng hổ lấy di động ra định gọi cảnh sát, nhưng hắn ngăn lại, đoán chừng cũng chột dạ, ngăn cản cô ta, dọa một câu rồi đi.
“Giám dốc Lý, lái xe cẩn thận nhé, đừng xô đâu chết, mai tôi còn phải tặng vòng hoa.” Trình Quải ở sau ác độc hô.
Lý Chính Nghĩa tiếp tục kéo nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ kia vào chiếc Mercedes màu lục, làm bộ không thèm bận tâm tới họ, xe đi rất nhanh.
Người đi rồi, bảo an không làm khó nữa, dù sao ở đây cũng thường có người tới đòi nợ kiếm chuyện, lại nghe đám Trình Quải dùng khẩu âm Trung Châu còn nói khó: “ Không phải chúng tôi ngăn các anh, nhưng vì ăn cái bát cơm này, đành phải làm vậy thôi. Tôi cho các anh địa chỉ nhà riêng, các anh tới đó đập xe, ném kính, đừng gây chuyện ở đây.”
Trình Quải và Lão Hoàng mắng La Sách một trận, kéo cái thằng còn chưa nguôi ngoai đi, sợ ở lại sinh biến.
Cũng may là bọn họ không ra tay, từ bãi đỗ xe ngoài tòa nhà nhân viên của Phi Bằng nhìn thấy hết sự việc vỗ đùi tiếc nuối, nếu đám lưu manh kia xông vào đánh người có phải xong hết rồi không? Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Một người lấy di động ra bấm số: “Chị Tần, bọn chúng đúng là tới Chính Nùng tìm người, thiếu chút nữa còn đánh người …”