Q1 - Chương: 306 Kệ anh thế nào, như cơn gió thoảng. (1)
“Tôi biết rồi, các cậu không cần theo dõi nữa đâu, về đi.”
Tần Nhiễm luôn theo dõi sự việc này, biết tin Đỗ Ngọc Phân bị ép từ chức, Lý Chính Nghĩa ra ngoài cửa bị tấn công, với cô mà nói đây là tin tức tốt, đối thủ của họ xong rồi, ngoài chưa sinh chuyện mà trong đã có họa, còn hi vọng liên thủ làm được gì nữa. Đám người đó và Chính Nùng chưa trở thành thù đã là may rồi.
Thị trường phải dựa vào tài chính, thực lực và năng lực mới giữ được, mà đám người này chưa gì đã chó cùng dứt dậu, đúng là đám lưu manh vô học... Kém cỏi.
Khi bóng đêm phủ xuống, khu phong cảnh truyền tới tin tức, bốn xe hàng lớn hai xe hàng nhỏ của người cướp thị trường đã rút hết. Vì đề phòng có kẻ khác xuất hiện lợi dụng sơ hở, xe phân phối hàng của Phi Bằng tập trung từ trước.
Lần này bọn họ đề phòng cực nghiêm, nhân viên thị trường của Phi Bằng phái tới các kho hàng của nhà buôn canh phòng, kiểm kê hàng, sợ đám người này giở trò. Theo bố trí của tổng giám đốc Lâm, chỉ có cách vườn không nhà trống này mới có thế đánh một trận thắng ngay, không cho đối phương có chút khả năng chống cự nào.
Nói ra coi trọng đối thủ như thế, đám người kia phải vinh dự rồi, tổng giám đốc Lâm đã rất lâu không trực tiếp can dự sự vụ như thế, chỉ điều hành vĩ mô.
Không có chút phản kháng nào, đám người kia đã biến mất.
23 giờ đêm, Diệp Dục Dân ở công ty đợi tin nhận được điện thoại, cái điểm tiêu thụ rách nát ở đường Thái Viên cũng rút rồi, cả người lẫn xe đều đi. Vì chứng minh tin tức này, hắn còn tới hiện trường xem, đúng là rút rồi, biển đã hạ xuống, trong sân đèn đã tắt, chắc biết nhà máy đã ký hợp đồng với Phi Bằng, mất đi chỗ dựa, đành lặng lẽ biến mất.
0 giờ, 4 xe hàng, 1 vạn két đồ uống của Ác Nhĩ Mã tới nơi, Diệp Dục Dân cuối cùng đã yên tâm.
Khi rạng sáng đội xe chuẩn bị khởi hành vẫn không có chuyện gì khác thường cả, cán cân vậy là đã lệch hẳn về một phía, bên kia không còn cơ hội trở mình nữa rồi.
Rồ rồ rồ, tiếng đội xe hàng khởi động lên đường, ánh đèn pha đột nhiên bật sáng, phá vỡ bóng tối trước rạng đông.
Lúc này trăng đã ẩn đi, mặt trời chưa lên, trên bầu trời hiếm hoi thấy được ánh sao thưa thớt, bốn bề tối om, chỉ có trong sân sáng rực. Bảy chiếc xe thùng, bốn chiếc xe hàng, còn hai xe hơi, xe của phó tổng Diêm và trợ lý Tần.
Diệp Dục Dân hơn 24 tiếng chưa chợp mắt, khi lên đường không ngờ phó tổng và trợ lý đều đến, vừa lên xe hàng vội nhảy xuống đón. Phó tổng Diêm quan tâm hỏi han vài câu, nghe báo cáo tình hình đêm qua, biết đám người kia rút hết, lại còn lục đục nội bộ, ông ta mỉm cười, người có thể đấu với tổng giám đốc Lâm vài chiêu không nhiều, thế là nể mặt rồi.
Đội xe chia thành hai nhóm, Diệp Dục Dân ngồi xe của Tần Nhiễm dẫn đường, hướng về phía khu phong cảnh Hoàng Hà đã mất mười ngày.
“Trợ lý Tần, chị nói xem... Chậc nói sao nhỉ...” Diệp Dục Dân cân nhắc câu chữ.
Tần Nhiễm còn nghĩ hắn lo chuyện chặn đường như lần trước, cười nói: “Bọn họ ngay cả nguồn hàng cũng không còn thì làm cái chuyện tốn công chẳng lợi lộc đó làm gì?”
“Không phải, tôi cảm thấy thế nào ấy, nếu muốn thu nạp Soái Lãng thì tôi còn hiểu, chứ chúng ta đi chia sẻ kênh tiêu thụ với Chính Nùng, không phải bồi dưỡng đối thủ cạnh tranh à? Chính Nùng mà lớn mạnh còn khó đối phó hơn đám Soái Lãng ấy chứ, dù sao đám kia chỉ là bọn giang hồ ô hợp có tí mánh khóe, dùng một lần là hết trò. Lý Chính Nghĩa có trong tay cả tiền lẫn hàng, học ở nước ngoài về, không đùa được.”
Đúng vậy, đám Soái Lãng vùng vẫy thế nào cũng chỉ là cây không rễ, nước không nguồn, trong mắt Diệp Dục Dân, đánh lâu dài mình thắng chắc, Chính Nùng lại khác hẳn, người ta có cơ sở không kém.
Tần Nhiễm giải thích: “Nhà ga, khu phong cảnh là nguồn thu nhập không nhỏ của chúng ta, lại còn vấn đề thể diện nữa, chúng ta bị đám lang thang cướp địa bàn, sau này kẻ khác học theo, chẳng phải đối phó đến phiền thôi à?”
Mất đất là chuyện nhỏ, mất uy là chuyện lớn, giờ ngay cả Chính Nùng cũng không dám công khai đối đầu với Phi Bằng, nhưng nếu Phi Bằng lật thuyền trong mương, không phải chó mèo gì cũng dám chạy tới à?
Diệp Dục Dân hiểu điều ấy: “Đối phó với đám đó mà trả giá lớn quá, tôi thấy đáng lẽ chỉ cần giảm giá một chút, sẽ đánh tan tác thị trường lỏng lẻo của chúng, dù sao chúng nhận hàng qua tay người khác, sao bằng chúng ta nắm nguồn hàng trực tiếp.”
“Cậu còn non lắm.” Tần Nhiễm nghe Diệp Dục Dân cằn nhằn, giọng mỉa mai: “Chung hưởng kênh tiêu thụ chỉ là một câu nói của tổng giám đốc Lâm, tương lai không cho hắn dùng nữa chỉ là một câu nói thôi. Dù chia sẻ kênh tiêu thụ, nhưng kênh phân phối chỉ nghe tổng giám đốc, hàng xuất ra được có tiêu thụ được không, tiền hàng kết toán ra sao, vẫn là tổng giám đốc định đoạt...”
“Tổng giám đốc Lâm thường đánh giá về Lý Chính Nghĩa là xuất thân trường lớp, là học sinh ngoan ở trường, loại này có thói giống nhau, quá mức tin tưởng vào hợp đồng, giao kèo, rất dễ đối phó... Vì luồn lách sơ hở câu chữ điều khoản dễ hơn nhiều lách sơ hở thị trường.”
“A, chị nói... Chúng ta bề ngoài thiệt thòi, trong được lợi, chẳng những thu hồi thị trường, còn nắm luôn mạch máu của Chính Nùng.” Diệp Dục Dân bừng tỉnh.
Tần Nhiễm chỉ cười không nói, tổng giám đốc là người luôn nhìn mọi việc ở góc độ lâu dài, lần này nhìn thì như nhường ích lợi lớn cho Lý Chính Nghĩa, thực ra chôn bên cạnh hắn quả bom, nếu một ngày nào đó hắn không may dẫm trúng, kết cục còn thảm hơn đám Soái Lãng.
“Thật ra tôi cũng phục Soái Lãng, nghĩ lại thì từ chối hợp tác với công ty lớn là sáng suốt, nếu không khác nào bị đeo còng trên người, không thi triển được, nhưng lông cánh của y chưa đủ đã bị bẻ rồi.”
Có chuyện Tần Nhiễm không tiện nói, tổng giám đốc Lâm chiêu hiền đãi sĩ thật sao? Một phần thôi, cô thấy kiêng kỵ là chủ yếu, nếu để đám Soái Lãng phát triển bên ngoài, đợi khi thành sự nghiệp riêng, sẽ vô cùng khó đối phó, chi bằng kéo y về công ty. Nhìn thì có vẻ là trọng dụng nhân tài, thực chất là loại bỏ đối thủ tiềm tàng, bởi thế mới mạnh tay với y như thế.
Lúc này đã tới địa phận khu phong cảnh, hai người nhìn qua gương chiếu hậu, đoàn xe vẫn bám sát, tình cả bình thường tới không thể bình thường hơn.