← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 307 Kệ anh thế nào, như cơn gió thoảng. (2)

Xe đi nhanh hơn, lúc này còn sớm, lượng xe và người đi đường đều ít, các khu phong cảnh càng gần, cả hai đều không nói thêm nữa, lòng bỗng dưng hồi hộp, nếu như trò cũ lập lại Soái Lãng tìm mấy chục người chắn đường thì sao, dù sao hôm qua còn có người dám đánh Lý Chính Nghĩa cơ mà. Vấn đề này Diệp Dục Dân nghĩ tới rồi, nhưng tổng giám đốc Lâm khẳng định sẽ không có chuyện đó.

Vì sao chứ? Vẫn lý do đó, phàm là chuyện có thể nghĩ ra được thì không phải là điều Soái Lãng sẽ làm, y chỉ ra tay ở nơi người khác không ngờ tới, hơn nữa còn rất tiết chế.

Đoán đúng rồi, không chuyện gì xảy ra hết, chỉ thấy mấy cỗ xe vội vàng đi qua, dần dần đã nhìn thấy những ngọn núi thấp và con đường ngoằn ngoèo của khu phong cảnh.

Tâm tình dần thả lỏng, Diệp Dục Dân ngáp ngắn ngáp dài: “Trợ lý Tần, chị nói Soái Lãng đã phục chưa, y còn hành động gì nữa không?”

“Nếu là cậu thì cậu làm gì, nếu xét phạm vi thành phố này thì hai công ty chiếm tới 85% phân ngạch thị trường rồi, cậu thấy còn cơ hội à?” Tần Nhiễm lấy hỏi để trả lời.

“Hẳn là không, lần này mà y trở mình được, tôi đi làm công cho y.” Diệp Diệp Dân nói đểu, vặn mình thoải mái, khu phong cảnh kia rồi, tượng người mẹ Hoàng Hà cho con bú đã trong tầm mắt, thấy cả bãi đỗ xe của đỉnh Ngũ Long: “Tôi và chị cùng đi... Người liều mạng sáng nghiệp nhiều lắm, lúc đầu ai chẳng khí thế như rồng như hổ, cuối cùng cũng phải chấp nhận số mạng, nếu thế này rồi mà y còn chưa chấp nhận, vẫn dám liều, tôi không chỉ làm công cho hắn, còn không lấy tiền, ha ha ha...”

Ba chiếc xe thùng, bốn cái xe hàng đã tới bãi đỗ xe trống không, tiếp theo là tranh thủ thời gian đưa hàng tới khu phong cảnh, nhảy xuống xe, ập vào mặt là không khí có mùi tanh, đó là do hơi nước từ Hoàng Hà mang tới, hít thật sâu thấy thoải mái vô cùng.

Vừa đúng 6 giờ 10, sớm hơn bình thường nửa tháng, trừ vài nhân viên vệ sinh đang làm việc, cả mấy cái quán còn chưa mở, hai người vô cùng sướng khoái.

Nhưng chuyện thực sự như vậy sao?

Thời gian quay về 20 phút trước, thành phố, Lý Nam Cương, một tiểu khu chẳng mới cũng chẳng cũ, là khu dân cư hợp tác xã tín dụng nông thôn, cái kiểu nhà góp vốn xây dựng như thế không còn thấy ở Trung Châu nữa rồi. Hành lang kiểu cũ như ban công, cửa nhà hướng ra ngoài trời, khác hẳn kiểu chung cư hiện đại hành lang bên trong nhà đối diện với nhau.

Cộc cộc cộc, cánh cửa tầng 4 gõ mãi không ai mở.

Rầm rầm rầm! Lại đập mạnh hơn, tới mức nhà bên dậy rồi mà không phản ứng, nhà bên cách cửa sắt hỏi một câu rồi ngủ tiếp.

Uỳnh! Uỷnh! Uỳnh! Đập mạnh tới mức làm cả tầng trên tầng dưới đều thức dậy, cửa cuối cùng cũng mở ra.

Trong ánh sáng tờ mờ Đỗ Ngọc Phân mặc áo ngủ xộc xệch, đầu tóc tán loạn, nửa tỉnh nửa mơ, đứng ở cửa là Trình Dương đồ sộ không kém cửa là bao. Trời còn chưa sáng đã tới đập cửa, dễ tính tới mấy cũng chẳng chịu nổi, huống hồ tâm tình Đỗ Ngọc Phân lại chẳng tốt, chẳng thèm mở cửa sắt: “Sớm thế tới làm gì?”

“Mời chị thôi.” Trình Dương cười rất dâm đãng, làm Đỗ Ngọc Phân vội kéo cổ áo ngủ lên, che đi bầu ngực, hành động này làm hắn tổn thương: “Chị Đỗ, tôi từ xa tới, cửa không mở là sao? Chàng béo thuần tình như tôi đây tuyệt đối không có ý nghĩ vượt giới hạn, chị còn đề phòng tôi à?”

“Có mà thuần.” Đỗ Ngọc Phân mở cửa ra, áy náy nói: “Vào đi, tối qua uống nhiều quá, giờ còn chưa tỉnh, đầu óc có chút choáng.”

Trình Quải vào nhà, thấy trên bàn có ba bốn chai rượu, Đỗ Ngọc Phân đoán chừng thấy mặc áo ngủ hơi bất nhã, về phòng thay quần áo rồi.

Nhà khá nhỏ, bốn năm chục mét vuông, nhưng ở trong vành đai ba có một căn nhà thế này cũng không rẻ đâu. Phòng ốc rất tinh xảo, có nhiều món đồ trang trí nhỏ đặt khắp nơi, vừa nhìn một cái cũng biết là của nữ, còn có mùi thơm nhàn nhạt, chắc là dùng máy phun sương gì đó, loại này duy trì độ ẩm, làm mềm da lại phun tinh dầu giúp an thần.

Trình Quải làm vài động tác thể dục, nhìn những bức ảnh mỹ nữ với đủ phong thái, đáng yêu, mạnh mẽ, quyến rũ, điệu đà, không khỏi YY, bà chị có xe có nhà, xinh đẹp độc thân, đúng là làm người ta thèm chết....

Xem ra chị Đỗ vẫn chưa có bạn trai, vì không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy từng có nam nhân ghé qua đây, nhưng mà không biết có cấm dục không nhỉ... Vừa nghĩ vừa ngồi xuống ghế sô pha, mềm lắm, cũng tinh xảo, phù hợp không gian xung quanh. Bên sô pha là cái hộp mang về từ công ty vẫn vứt đó, dưới bàn có chiếc laptop Apple, khắp phòng toát ra cuộc sống rất có tư vị, ngay cả uống say cũng là loại rượu Kiếm Nam Xuân độ cồn thấp, hết 2 chai rồi...

Đỗ Ngọc Phân từ trong phòng ngủ đi ra, ném ánh mắt đợi chút, lại vội vàng vào phòng vệ sinh.

Nữ nhân thức dậy rất phiền phức, nước rào rào hồi lâu, rửa mặt trang điểm dài tới làm Trình Quải mất kiên nhẫn mới ra.

Dùng nước lạnh kích thích, Đỗ Ngọc Phân khôi phục lại được chút thần thái thường ngày rồi, có điều mắt vẫn đỏ, mặt mộc không son phấn, trông tiều tụy mệt mỏi, sáng sớm không có gì chiêu đãi, mở tủ lạnh lấy chai nước ngọt đưa Trình Quải: “Sao mới sáng sớm đã tới nhà rồi?”

“Soái Lãng bảo tôi tới, nó nói chị nhất định không ngủ ngon.” Trình Quải cầm chai nước nhưng không uống, hắn giống Soái Lãng, làm đồ giả nhiều nên cẩn thận.

“Biết tôi ngủ không ngon còn tới quấy nhiễu, cố ý à?”

“Hết cách, cái thằng đấy chả biết ý tứ gì... Có điều nó nói chị lo khoản tiền hàng không thu hồi được nên không yên tâm, bảo tôi mang tới quấy nhiễu.”

Đỗ Ngọc Phân nghe câu này muốn cáu, rõ ràng là chuyện tốt, lại cảm tưởng như bị trêu ghẹo: “Vậy cậu có ý gì, tống tiền à?”

“Không, mời chị đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Khu phong cảnh, xem thị trường hôm nay.”

“Có cái gì mà xem, thôi, tôi ở nhà còn hơn, từ từ điều tiết tâm trạng.”

“Chị Đỗ, Soái Lãng bảo, chị không đi không trả tiền.” Trình Quải nghiêm mặt nói.

“Cái gì?” Đỗ Ngọc Phân mấy lần bị chữ tiền trêu ghẹo làm nhịp tim lên xuống thất thường, nói thế nào thì một khi tiền chưa vào tay vẫn có phần lo lắng, dù là trả thiếu một chút, ít nhiều phải thu lại phần nào chứ.

Cô còn bị giam nửa tháng lương, mấy vạn tiền hoa hồng, thêm vào bảo hiểm ở công ty nữa, không lấy lại được tiền hàng, Lý Chính Nghĩa không bỏ qua đâu...vốn có chút áy náy, Trình Quải nói thế cô trừng mắt: “Các cậu chê tôi chưa đủ xúi quẩy, tới trêu tôi à?”