← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 308 Kệ anh thế nào, như cơn gió thoảng. (3)

“Không liên quan tới tôi, tôi làm chân chạy thôi mà... Chị có đi không? Đi muộn không thấy trò hay đâu.” Trình Quải đứng dậy làm bộ muốn đi.

Trò hay á? Đỗ Ngọc Phân ngớ ra, máy móc đứng dậy theo, đột nhiên đầu lóe sáng, mắt cũng sáng: “Các cậu lại bày trò gì à?”

“Chị đoán xem?” Trình Quải lấp lửng.

Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề rồi, nghĩ lại hôm qua La Thiếu Cương và Hoàng Quốc Cường rõ ràng cực kỳ tức giận, tên béo này thì chừng mực vừa đủ, hơn nữa hắn là tên làm hàng nhái, nghĩ tới đó Đỗ Ngọc Phân kinh ngạc, mừng rỡ làm vơi bớt buồn bã.

Nét mặt biến hóa phong phú đó làm Trình Quải đắc ý, cười thần bí: “Đi thôi, tôi biết chị không nhịn được đâu mà.”

Đỗ Ngọc Phân đi theo, lên xe rồi vẫn chưa từ bỏ, hỏi tới lần thứ n: “Trình Quải, rốt cuộc là sao?”

“Soái Lãng muốn biểu diễn ma thuật.”

“Ma thuật gì?”

“Nói ra thì không phải là ma thuật nữa rồi.” Trình Quải giữ bí mật tới cùng.

Xe đi được mấy km, tốc độ khá nhanh, tim đập tăng tốc, máu tuần hoàn nhanh hơn mấy lần, lại nhìn vẻ mặt hí hửng cười trộm của Trình Quải, Đỗ Ngọc Phân càng tin chuyện đã chuyển biến: “Có phải các cậu đã tìm ra nguồn hàng không, à đúng, các cậu đều ở đường sắt, khẳng định có đường sắt vận chuyển, nếu là lấy hàng vượt tỉnh, bọn họ chịu chết... Đúng không? Chẳng lẽ Soái Lãng dự liệu trước rồi à? Tối qua tới cũng không kịp mà.”

“Đoán sai rồi, làm thế phiền lắm.” Trình Quải phủ quyết.

“Vậy rốt cuộc là sao?” Đỗ Ngọc Phân không đợi được nữa rồi.

“Thiên cơ bất khả lộ, tiết lộ rồi thì không còn bất ngờ nữa đúng không?” Trình Quải càng thần bí, giữ kín như bưng.

Càng đoán không ra, Đỗ Ngọc Phân càng như bị mèo cào, khó chịu vô cùng, mà càng hỏi thì Trình Quải càng đắc ý, nhưng không chịu nói. Cô tức lắm, không làm gì được, đành bình tâm lại, tính quật cường nổi lên, tự nghĩ xem còn cách nào, với thủ pháp của Soái Lãng, hẳn là lấy hàng từ kênh mà người ta không biết, vậy cậu ta làm sao? Mua chuộc nhà buôn của Phi Bằng? Không thể, thế thì chi phí cao lắm, với lại Phi Bằng sẽ bóp lại được ngay.

Vậy cách gì đây? Xử lý Lý Chính Nghĩa để lấy hàng? Không thể, giữa Soái Lãng và Lâm Bằng Phi, đứng về bên nào thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết.

Chỉ có vượt tỉnh lấy hàng, chuyện đó có khả năng nhất, hơn nữa lấy hàng từ tỉnh khác sẽ khiến đại lý đương địa kiêng kỵ, nhưng chuyện quá bất ngờ, không làm kịp, vả lại Trình Quải phủ quyết rồi mà.

Nghĩ đi nghĩ lại mà không ra, đi được hơn nửa đường rồi, Đỗ Ngọc Phân đổi chiêu, ôm tay Trình Quải ngọt giọng nói: “Trình Quải, cậu định để chị sốt ruột chết luôn à, rốt cuộc là sao?”

“Ừm, khí sắc tốt hơn nhiều rồi đấy, Soái Lãng nói lần này chắc chắn làm chị ức lắm, phải có bất ngờ lớn mới khôi phục lại được, vì thế tạm thời bảo mật.” Trình Quải cười vui vẻ.

“Đồ chết tiệt, ngay cả tôi mà cũng giấu kín như thế... Đợi lát nữa xem sao, tôi chưa xong với cậu ta đâu.” Đỗ Ngọc Phân dùng tới mỹ nhân kế vẫn vô ích thì tức lắm, nhưng mà Trình Quải nói thế chứng tỏ là chuyện được giải quyết rồi, mặt hiện vẻ vui mừng, khí sắc tốt hơn.

“Ha ha ha, đó là chuyện riêng của hai người... Mà thật ra chuyện này cậu ấy có giữ bí mật gì đâu, vẫn luôn làm ngay trước vành mắt họ đấy chứ, chẳng qua là người ta không chú ý, đám người Phi Bằng vốn không để chúng tôi vào mắt. Lý Chính Nghĩa thì chỉ muốn chơi xỏ chúng tôi, hắn cũng bỏ sót. Bao gồm cả mấy anh em xung quanh chỉ bận đếm tiền. Chị Đỗ, chị theo dõi thị trường nên không nhận ra....”

“Tôi thì biết, nhưng khi đó còn nghĩ thằng đó không phân nặng nhẹ gì cả, sau mới hiểu, thằng đó gian hơn tôi gấp bội đấy, sau này chị cũng cẩn thận chút, đừng để nó hại.” Trình Quải than vãn.

“Xì, đừng nhử tôi nữa, tôi không cho cậu đắc ý đâu, không hỏi nữa là xong...” Đỗ Ngọc Phân càng hưng phấn, biết Soái Lãng lật ngược được thế cờ là đủ rồi, yên tâm rồi, giờ cô chỉ nóng lòng muốn thấy chuyện đó để xua hết buồn bực trong lòng.

“Đương nhiên là không cần hỏi, sắp thấy rồi mà, có điều sợ chị thấy cũng chẳng hiểu.”

Trình Quải là tên khốn, không chịu cho người ta yên, cười lớn nhấn ga, đuôi cái xe nát phun ra làn khói đen, phóng qua cổng lớn khu phong cảnh đỉnh Ngũ Long. Xe tới bãi dừng lại, xe vừa dừng, Đỗ Ngọc Phân dụi mắt không tin nổi, dần dần nụ cười chẳng kiểm soát nổi cứ thế hiện ra, miệng oa oa liên hồi như cô bé được cho đi chọn quần áo đẹp.

“Oa, làm sao các cậu làm được thế?”

“He he, không nói cho chị biết.” Trình Quải đẩy cửa xuống xe.

“Các cậu kiếm đâu ra nhiều hàng như thế?” Đỗ Ngọc Phân đuổi theo.

“Lý Chính Nghĩa và Lâm Bằng Phi cho đấy.”

Chắc chắn là không phải rồi, Đỗ Ngọc Phân tới gần, chấn động càng mạnh, đúng là ma thuật, ở bãi đỗ xe tái hiện lại cảnh hai nhóm người đối diện với nhau giống 10 ngày trước, chỉ là lần này còn quá hơn, hàng thực sự chất đống ở bãi, cao bằng nửa xe thùng, dài mười mấy mét...

Lão Bì, Tiểu Bì, La Sách, Lão Hoàng, thêm vào Soái Lãng cùng mười mấy chàng trai khác, bận tới tối tăm mặt mũi. Mấy chiếc xe hàng nát đi nhanh giao hàng, oa, lại còn có cả xe nâng tới nữa, Đỗ Ngọc Phân biết loại xe nâng này, một lần có thể nâng 20 két, xếp hàng lên xe nâng là Soái Lãng.

Lại một chiếc xe nâng nữa trở về, Soái Lãng đứng thẳng lên nhìn thấy Đỗ Ngọc Phân, rất trẻ con làm mặt quỷ, nhìn sang hướng khác.

Phía bên kia, bảy chiếc xe, một đống người, chính là Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân, trông ngốc không chịu nổi, cảnh tượng kia nào giống bị cắt nguồn hàng? Có mà sung túc hơn bất kỳ lúc nào.

Nữ nhân thích nhất là nhìn nữ nhân khác gặp xui xẻo, nhất là đối thủ nữa chứ, Đỗ Ngọc Phân chỉ mặt Tần Nhiễm cười, cười không đứng thẳng lên được.

“Tố chất, phải có tố chất chứ các đồng chí... Hai người tới muộn rồi đấy, không được cười người ta, không giao được hàng là đã thảm lắm rồi, không cho người ta sống nữa hay sao?” Soái Lãng bắc tay làm loa gọi Đỗ Ngọc Phân và Trình Quải.

Hai người kia nghe vậy vờ vịt không cười nữa, Soái Lãng nhảy lên xe nâng, xoay vô lăng chở hàng đi, lúc đi qua đám người Phi Bằng đứng đần mặt ra đó không có việc để làm, tới lượt y ngửa mặt cười dài.