← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 309 Tới thì hung hăng, đi thì lặng lẽ. (1)

Hàng ở đâu ra?

Một dấm chấm hỏi to tướng treo trên đầu Diệp Dục Dân và Tần Nhiễm, bọn họ tới nơi này được 10 phút, mấy chiếc xe hàng biến mất từ hôm qua như từ trên trời xuất hiện, từng xe từng xe rỡ hàng xuống, chất đống ở bãi đỗ.

Rỡ hàng, phân hàng, giao hàng tiến hành vô cùng trật tự, chứng tỏ số hàng này không phải gấp gáp mà có, rõ ràng có chuẩn bị trước, lại còn hết sức sung túc. Ngay cả xe nâng chạy điện cũng mang tới, loại xe này chỉ có công ty kinh doanh lượng hàng thật lớn mới có, hiệu suất cực cao.

Đúng là rất cao, chưa tới 20 phút, toàn bộ hàng được rỡ xuống, có rất nhiều chủ quán tới sớm lấy hàng, tranh thủ bán sớm, hơn được người khác vài chai cũng tốt. Bọn họ tất bật ở bên này, niềm nở chào hỏi nhau, bên kia chả ma nào ngó ngàng tới.

Tần Nhiễm hiểu ra, hôm qua Soái Lãng nói cái gì mà tôn nghiêm, cái gì mà lời hứa, đó là cố tình tỏ ra yếu thế, đợi Phi Bằng hành động, mới tát cho một cái.

Đúng, nguồn hàng, ở đâu ra chứ? Pepsi, hồng lục trà, đều là hàng của Chính Nùng, hơn 2000 két, còn có Hương Phiêu Phiêu, Quả Lạp Chanh của Lục Nhĩ, nước ép Tam Đắc Lợi của Lam Môi... Khi chưa cắt nguồn hàng, người ta chỉ chơi nhỏ, vừa cắt một cái, người ta thỏa sức trống giong cờ mở bán hàng rồi.

Lại một xe nữa tới, cửa khoang sau rầm một cái mở ra, Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân cùng ợ một tiếng, xe nâng tới rỡ hàng xuống toàn là Cocacola và loạt sản phẩm Thống Nhất, tức là sản phẩm Phi Bằng làm đại lý. Đưa xuống 100 két đóng cửa xe, xem ra còn muốn tới khu phong cảnh tiếp theo giao hàng.

“Y y y.... Làm sao có được hàng của chúng ta?” Diệp Dục Dân líu cả lưỡi, đem so ra 100 két hàng vừa đưa xuống còn gây chấn động hơn, không lẽ có nội gián, có kẻ phản bội.

Đúng, tên đó làm sao có chứ? Bất kể hàng gì bên mình, bên kia người ta đều có, bảo sao đám chủ quán chằng thèm để ý tới hàng của Phi Bằng.

Tần Nhiễm mím chặt môi không nói thành lời, chỉ 20 phút thôi mà 2000 két hàng được phân phối đâu ra đó, trình độ đám ô hợp này gần tới mức độ chuyên nghiệp rồi.

Cái đó còn có thể hiểu đi, nhưng mà hàng ở đâu ra mới là vấn đề? Lấy hàng của Lục Nhĩ, Lam Môi thì dễ rồi, nhưng lượng lớn sản phẩm của Chính Nùng, Phi Bằng thì không sao hiểu nổi, đã đề phòng nghiêm ngặt như vậy, người ta vẫn vận chuyển từng xe từng xe tới.

Loạn rồi, không phải thị trường, mà là tư duy của Tần Nhiễm.

Một lúc sau nhân viên Phi Bằng thử đi phân phối hàng quay về, ai nấy mặt như đưa đám, nhìn là biết chẳng làm nên trò trống gì. Diệp Dục Dân gọi một chàng trai tới, hỏi chuyện rốt là sao, chàng trai kia ấp úng: “Chủ quản Diệp, đâu ra làn sóng tranh cướp hàng, người ta ổn định lắm, giờ tới mười hai loại, hàng của Chính Nùng vẫn là chính, thứ khác mỗi thứ một ít … Cái gì có trên thị trường thì họ cũng có. Có chủ quán nói, hàng của chúng ta có rẻ tới mấy họ cũng không lấy, họ lấy hàng của đám người kia.”

“Bố láo, tôi mà hạ 5 đồng mỗi két xem chúng có nhảy xổ vào đòi mua không?” Diệp Dục Dân cáu rồi, nghe nói đám chủ quán coi thường bên mình thì nói ầm lên.

Chàng trai kia rụt rè nói thêm: “Giảm giá cũng vô ích, vì Cocacola với Thống Nhất là hàng tặng kèm miễn phí.”

“Cái gì, tặng miễn phí? Y tặng nổi à?” Diệp Dục Dân không tin, điên rồi, Cocacola mà thành đồ tặng kèm, không phải lỗ học máu à.

“Mua 10 tặng 1, sản phẩm của công ty nhỏ không gian lợi nhuận lớn, họ bù lại được... Tôi tính rồi, bọn họ làm thế là để khống chế lượng tiêu thụ của chúng ta, sau đó bán giá cao ở thị trường này, bán ít mà lãi nhiều, ai mà không muốn...”

Nhân viên phân phối hàng giải thích, ảo diệu trong đó không khó hiểu, hàng của Phi Bằng bị Soái Lãng dùng hình thức tặng kèm bán đi, đám chủ quán hiển nhiên có lý do thiếu hàng nâng giá, khống chế được lượng xuất ra của Cocacola, khi đó sản phẩm loại hai loại ba bán nhiều lên, không gian lợi nhuận cao hơn, thu nhập tăng trưởng, chắc chắn phải thông đồng với nhau.

Cái khác cũng đành đi, Cocacola lừng lẫy thế giới, là tự tin của Phi Bằng, giờ biến thành hàng tặng kèm, làm người ta muốn lên cơn, Diệp Dục Dân vò đầu kiềm chế lắm mới không gào lên, đuổi nhân viên phân phối hàng đi, hắn rít lên với Tần Nhiễm: “Trợ lý Tần, thằng vương bát đản đó cố tình làm nhục chúng ta, chị thấy y làm gì không, giờ chúng ta thành thứ làm nền cho Lục Nhĩ, Lam Môi rồi.”

Trài ngược với thái độ hùng hổ cay cú của Diệp Dục Dân, Tần Nhiễm lúc thì trầm tư, lúc thì cắn môi, cô đang có cảm giác đám người này không còn là thứ phiền toái nữa, mà đã trở thành mối đe dọa rồi.

Bọn họ có vẻ tới tận lúc này vẫn đánh giá sai đối thủ, Tần Nhiễm rất thất vọng về bản thân, rất không cam lòng, nhưng cố ép bản thân phải bình tĩnh đánh giá sự việc ở góc độ khách quan: “Cũng không thuần túy là muốn làm nhục chúng ta, sản phẩm của Chính Nùng vẫn là chính, Lục Nhĩ, Lam Môi được mời vào thị trường, chúng ta chỉ là tiện thể chơi xấu thôi. Đáng tiếc, chúng ta vất vả bao năm, khó khăn lắm mới chiếm được ưu thế trong ngành, giờ mất sạch rồi. Quan trọng là, hàng ở đâu ra, Lý Chính Nghĩa giở trò sao? Cho dù hắn nuốt lời, hắn cũng không thể lấy được hàng của chúng ta.”

Diệp Dục Hân mặt mày đau khổ cùng cực: “Chuyện đó nghĩ sau đi, tôi đang không biết phải báo cáo cho cho tổng giám đốc thế nào đây, chị bảo phải làm sao?”

“Sao tôi biết làm sao?” Tần Nhiễm hậm hực đáp, giờ đội xe kẹt cứng ở đây, đi không được, ở không xong, cứ như họ chuyên môn tới để chuốc bực vào người vậy

“Vậy tôi nói thật nhé.” Diệp Dục Dân liều luôn, đằng nào cũng chết, chết sớm đỡ bị dày vò, rút di động ra.

“Khoan đã, xe tới ga tàu chậm hơn, đợi tình hình phó tổng Diêm, nếu hai bên không khác nhau là bao, chúng ta đỡ bị chửi một chút.” Tần Nhiễm nhỏ giọng xúi bẩy.

Diệp Dục Dân gật đầu ngay, cất di động đi, chuyện này ai báo cáo trước người đó gặp họa, nếu như chỗ phó tổng Diêm cũng thế thì không thể trách đám quân chính quy bọn họ quá vô dụng, mà là đám nhà quê này quá giảo hoạt.