Q1 - Chương: 310 Tới thì hung hăng, đi thì lặng lẽ. (2)
Cách đó mấy chục mét, chuyện rỡ hàng chuyển hàng đã sắp tới hồi kết, nơi này giống như diễn tập vậy, tập trung hàng hoàn tất, sau đó đường ai nấy đi. Lão Bì và Tiểu Bì một đội, Hoàng Quốc Cường dẫn theo một tổ, Trình Quải và La Sách có đội ngũ riêng, khi đi còn nhìn đám người Phi Bằng vẫn đứng đần ra đó, trong đó có mấy tên nhân viên tiêu thụ từng bị Trình Quải dọa đánh, nên từ xa nhìn thấy hắn là tránh ngay.
Mấy thằng phá hoại nhìn nhau cười đểu, đã thế lại còn như bọn trẻ con tạo dáng anh em siêu nhân chọc tức Tần Nhiễm và diệp Dục Dân, khiến Lão Bì cười ha hả, chỉ Trình Quải: “Cái thằng nhãi này gian quá, Lão Bì này so với cậu phải lui sang bên rồi.”
“Đúng thế Lão Quải, bọn mày kiếm được nhiều hàng như thế từ bao giờ vậy, ngay cả bọn tao mà cũng giấu.” La Sách không vui tóm gáy Trình Quải, hôm qua còn tưởng vụ làm ăn này vậy là hỏng rồi, thiếu chút nữa đánh người ta, không ngờ không phải hỏng, mà là hot.
Trình Quải ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho mấy người tới gần, ai ngờ hắn thì thầm: “Đoán xem!”
A, thằng này muốn chết rồi, Lão Hoàng và La Sách đấm đá, Trình Quải càng thêm đắc ý, ối á luôn mồm mà không chịu tiết lộ, dù sao chúng mày càng tức thì chứng tỏ mày càng ngốc, càng đánh càng chứng tỏ mày vô năng, lão tử da dày ăn vài cú đấm chả chết.
Lão Bì thì chẳng sao cả, dù gì cũng kiếm được tiền mà, còn cảm thán một câu có văn hóa: “Lợn húc về phía trước, gà chạy về phía sau, cái này gọi là ai cũng có lối riêng...”
“Không đúng.” Trình Quải cười hô hố, nói: “Cái này gọi là chiêu đái theo chiều gió.”
Đánh thằng béo không ăn thua, thằng này hạ tiện quá đáng, càng đánh nó càng đắc ý thì còn đánh làm gì nữa, thôi kệ, kể cả không kiếm được tiền thì cảnh hôm nay đủ hả giận rồi. Nghĩ tới đó cả đám quay đầu sang nhìn Tần Nhiễm, đoán chừng đang YY cô bé tiểu trợ lý trông không tệ, nhỏ to bàn tán, mắt hau háu ngó con người ta.
Đột nhiên sau lưng có tiếng còi xe nâng, Soái Lãng như xua gà đuổi vịt: “Cút cút cả đi, mấy giờ rồi mà còn không cút.”
“Đi, đừng để lỡ việc chính.” Trình Quải kéo hai thằng kia đi cùng.
La Sách còn chưa yên tâm: “Một mình mày ở lại ổn không, nếu không bọn tao ở lại với mày.”
“Ăn thịt tao được chắc, chúng mày cứ bán hết hàng mới là giúp tao nhiều nhất rồi.” Soái Lãng đánh mắt về phía đội xe đầy hàng của Phi Bằng, hàng cứ phải chuyển thành tiền nắm chắc trong tay mới thực sự yên tâm.
Đúng thế thật, tránh đêm dài lắm mộng, mấy tên vẫy tay với Đỗ Ngọc Phân, ai lên xe người nấy lái tới khu phong cảnh, lại một ngày tiêu thụ bắt đầu.
Soái Lãng điệu nghệ xoay vô lăng lái chiếc xe nâng đỗ bên người Đỗ Ngọc Phân, đắc ý như lái Mercedes đời mới nhất vậy, rất màu mè đưa tay ra.
Đỗ Ngọc Phân thoải mái nắm tay y, Soái Lãng kéo một cái, hai người ngồi kề sát nhau trên xe nâng. Soái Lãng nâng tay Đỗ Ngọc Phân lên: “Chị Đỗ, tay chị đẹp thật đấy, chẳng giống cô gái trên 30 chút nào, như bé gái mười ba ấy, vừa trắng vừa non.”
Tay rất đẹp, rất mềm, rất trắng, ngón tay thanh mảnh, móng tay hồng nhạt dưỡng nhãn còn lộ ra quầng bán nguyệt trắng khỏe mạnh.
Không ngờ chưa thưởng thức kỹ hơn, tay đã rút lại, Đỗ Ngọc Phân huých khuỷu tay vào người Soái Lãng: “Đừng có mà tiểu nhân đắc ý, có biết bộ dạng của cậu bây giờ ai thấy cũng muốn đạp cho một cái không?”
“Ha ha, đương nhiên thôi, không bị đố kỵ là hạng tầm thường, tiểu nhân à, trước nay tôi đều thế, đắc ý sao, đâu phải chỉ một lần. Đi nào, gặp mặt hai đồng chí thất vọng của Phi Bằng.” Soái Lãng muốn tắt điện đi xuống.
Đỗ Ngọc Phân ngăn lại: “Soái Lãng trước tiên cậu cho tôi biết, nguồn hàng từ đâu ra?”
“Lý Chính Nghĩa cấp.”
“Không thể nào.”
“Vậy từ tỉnh ngoài điều tới.”
“Thôi đi, Trình Dương bảo không phải rồi.”
“Vậy là do chúng ta có thần phù hộ, biến ra thôi.”
“Đừng vớ vẩn, rốt cuộc là sao, còn nói linh tinh, cẩn thận tôi đánh cậu bây giờ.”
“Lát nữa dẫn chị đi tới nơi này, chị sẽ hiểu ngay... Có điều bây giờ phải đuổi đám người kia đi đã, chứ đứng ở đây chướng mắt quá, chẳng may người ta điên lên bán tháo 1 đồng 1 chai thì tôi chống không nổi.” Soái Lãng cẩn thận nói, chỉ cần hàng của Phi Bằng còn ở đây thì vẫn là còn uy hiếp.
Đỗ Ngọc Phân tạm thời áp tò mò xuống, châm chọc: “Cậu cũng biết sợ cơ đấy, tôi tưởng cậu đánh đâu thắng đó, không biết sợ hãi chứ.”
“Chuyện tôi sợ, họ còn sợ hơn, có xảy ra hay không nói sau... Chị chú ý dung mạo cử chỉ, để lại ấn tượng tốt với người ta.”
“Sao, có vấn đề à?”
“Dung mạo thì không, nhưng mà khí thế thì có, chị phải tỏ ra coi thường hết thảy, phải làm như chị là Lâm Bằng Phi, không thì Lý Chính Nghĩa cũng được, tóm lại chị phải nghĩ, trong tay tôi có nguồn hàng vô tận, mọi đối thủ là cái đinh.”
“Tôi đâu ra nguồn hàng.”
“Chị giả vờ không được à, còn ai đi kiểm tra chị hay sao? Bọn họ choáng rồi, chúng ta tới bồi thêm một cú, để họ ngã lăn quay luôn, cho nên chị phải có khí thế. Thế này đi, chị không đóng được ông chủ, vậy đóng vợ ông chủ không thành vấn đề chứ, cứ nghĩ mình và tình nhân của Lâm Bằng Phi, tha hồ hất hàm sai bảo... Úi, ái ái...”
Xe đi rồ rồ mấy chục mét, chẳng biết Soái Lãng nói cái gì mà bị Đỗ Ngọc Phân nhéo cho mấy cái liền, y còn to mồm la toáng lên, không ít người quay đầu nhìn, trông như một đôi tiểu nhân vui vẻ đang trêu đùa nhau. Đỗ lại bên Tần Nhiễm, Soái Lãng nhảy xuống trước, làm vẻ lịch lãm đưa tay mời, Đỗ Ngọc Phân nắm nhẹ tay y khoan thai đi xuống.
Có ngầu không?
Quá ngầu, hôm nay Soái Lãng ăn mặc chẳng khác gì hôm qua, có điều khí thế khác hẳn, hai người sóng vai tới trước mặt Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân. Soái Lãng học động tác của Lâm Bằng Phi hôm qua, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, nhàn nhã đứng đó chốc lát, sau đó rất hữu hảo đưa tay ra.
Có điều cảnh giống như hôm qua, Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân nhìn y với ánh mắt thù địch không bắt tay, Soái Lãng thở dài rụt tay lại, nuối tiếc nói: “Ài, bộ dạng này không hay rồi, thắng bại là chuyện thường của binh gia, lỗ lãi là chuyện nhỏ của thương gia, hai vị sẽ không vì chút vấp ngã mà không gượng dậy nổi chứ? Nếu thế thì tôi ngại lắm...”
Đỗ Ngọc Phân mũi phì một tiếng, suýt cười ra, đó phải an ủi đâu, rõ ràng chửi người ta.
.....
Hôm nay dừng ở đây nhé, cuộc đối đầu giữa hai nhà này vẫn còn dài.